đường về nhà -đinh phơng linh - review sách

Review sách “Đường về nhà”: Hành trình dũng cảm,táo bạo của một cô gái nhỏ đạp hơn 3000 cây số từ Bắc Kinh về Hà Nội

Một cô gái nhỏ bé với lá gan “không hề nhỏ chút nào” đã thực hiện cuộc hành trình hơn 3000 cây số từ Bắc Kinh về Hà Nội đầy say mê, điên cuồng. Hãy để Đinh Phương Linh kể cho chúng ta hành trình đó qua cuốn sách “Đường về nhà“.

Chuyện linh tinh ở Bắc Kinh

Tôi bắt đầu thực hiện cuốn sách này khi về tới Việt Nam Trong đầu tôi chỉ toàn những dự định lên đường. Tôi về Việt Nam để hoàn thành nốt những việc còn dang dở, như kể lại hành trình 30 ngày vừa qua của mình . Có thể tôi sẽ tiếp tục đi làm, nhưng là để kiếm tiền đi tiếp . Tôi có thể vừa đi làm, vừa đi chơi, vừa xoay xở đủ mọi cách để sống được. Tôi sẵn sàng bỏ sức lao động chỉ để kiếm một chỗ ngủ.

Luôn luôn là một cuộc sống bấp bênh chờ đợi những người thích đi du lịch bụi như tôi , nhưng đổi lại, tôi sẽ có nhiều trải nghiệm . Dù sao, tôi nghĩ :chỉ cần vượt qua được một số khó khăn nhất định , những biến cố tiếp theo xảy ra với mình cũng sẽ giảm đi dộ khó.

Và dù sao, chuyến đạp xe từ Bắc Kinh về đến Hà Nội vừa rồi của tôi cũng không phait thử thách lớn nhất tôi vừa vượt qua.

Trong hai năm du học ở Trung Quốc, tôi mang một số nợ khá lớn. Thời học đại học, tôi hay nghỉ học đi làm thêm nên không có điểm chuyên cần , điểm các môn ở lớp cũng không đều, tôi không tự tin để tin học bổng. Tôi không có tiền để đi du học , bố mẹ tôi thì càng không có. Tôi nghĩ tới phương án sẽ đi vay tiền để trả dần.

Tôi giấu bố mẹ đi làm thủ tục học thông qua một công ty môi giới. Tôi phải trả cho họ 6000 USD – số tiền này tôi vay sếp cũ người Trung Quốc. Tôi từng giúp ông các sc ban đầu để khảo sát thị trường và thuê mặt bằng kinh doanh ở Việt Nam. Tôi cũng không hiểu vì sao ông lại đồng ý cho tôi vay tiền, ông chỉ bảo ông có con mắt của người kinh doanh. Tôi hứa với ông mỗi tháng sẽ trả 5 triệu tiền Việt. Trong hai năm tôi sẽ trả hết nợ.

Tôi không thể chia sẻ với ai những khó khăn của mình. Tôi không dám nói với bố mẹ . Ý định của tôi khi đi du học là để cứu vãn niềm tự hào của bố mẹ về tôi. Tôi không dám kể với bạn bè. Tất cả bọn tôi đều vừa mới ra trường ,đều vừa phải đi làm và tất cả đều nghèo…”

Cô gái nhỏ trong câu chuyện tuy gặp khó khăn nhưng cũng không hề chùn bước. Cô đi làm thêm khá nhiều ở Bắc Kinh và vừa làm vừa học, cô còn có sở thích đi bộ và có khi đi bộ cả 15 cây từ khi trời tối đến khi tờ mờ sáng mới tới nơi. Trong khi vẫn vay nợ, gia đình mình cũng đang nợ nhưng không khi nào cô từ bỏ việc học. Và cùng theo dõi hành trình đạp xe của cô từ Bắc Kinh về Hà Nội nhé.

BẮC KINH – BẢO ĐỊNH :154 KM

“KHÔNG ĐIÊN BÂY GIỜ THÌ SAU NÀY SẼ GIÀ MẤT…”

“Tôi tỉnh dậy lúc 6h sáng

Đêm hôm trước, vì quá hồi hộp ,tôi chỉ ngủ được 3 tiếng. Tôi đã dành cả buổi chiều hôm ấy để xem các clip trên mạng ,các clip nói về người đạp xe Tây Tạng.

Clip dài nhất kể về một nhóm người Đài Loan bay từ Đài Loan đến Thành Đô rồi đạp xe từ Thành Đô đến Lhasa.

Vì thời gian gấp gáp quá nên trước khi đi, tôi chỉ liên hệ xin ở nhờ với 5 người. Tôi định sẽ vừa đi vừa liên hệ tiếp. Vẫn còn phương án ngủ ở nhà nghỉ. Tôi có 1500 tệ , nếu chia cho 30 ngày ,mỗi ngày tôi có 50 tệ . Có những nhà nghỉ giá chỉ khoảng 20 tệ . Có những nơi họ cho ghép mấy người trong một phòng và tính tiền theo người, giá cũng chỉ khoảng 20-30 tệ.

Chỉ có một người bạn thân ở Việt Nam và em gái được tôi chia sẻ về hành trình này…

….

Đang đạp xe trên đờng, tôi phát hiện bình nước đã bị kết thành những lớp băng mỏng. Khẩu trang của tôi cũng có một lớp băng mỏng bên ngoài. Tôi cảm giác hơi thở của mình đang đóng băng. Chỉ cần chớp mi, tôi đã thấy cái lạnh khi băng tan.

Bình thường, tôi đạp xe chỉ đạt tốc độ khoảng 15-20 km.h. Hôm nay tôi nhìn đồng hồ xe đạp , tôi thấy vận tốc chỉ 25km/h. Điều này làm tôi khá phấn chấn. Buổi trưa, qua điểm thu phí, dù không đói nhưng để ăn cho đúng giờ ,tôi dừng lại mua đồ ăn nhanh. Tôi trả lời bâng quơ những câu hỏi tò mò của chị bán hàng để khỏi phải nói chuyện nhiều. Nếu nói thật về nơi tôi muốn đến và cách thức để về nhà của tôi, chắc chắn câu chuyện sẽ rất dài.

Để có chỗ ngủ mỗi ngày, tôi tìm người cho ở nhờ trên trang Douban và CNSFK – một dạng Couchsurfing của Trung Quốc.

Tôi là người khách đầu tiên sẽ ở chỗ Tiểu Vương nên em có vẻ háo hức. Thỉnh thoảng Tiểu Vương lại gọi điện hỏi bao giờ tôi đến. Tiểu Vương và nhóm bạn của em từng đi Thanh Đảo chơi và được cho ở nhờ nên em muốn đáp đền tiếp nối. Vào ngày 14/1/2014, Tiểu Vương sẽ đến Việt Nam và từ đây, em sẽ đi khắp Đông Nam Á.

Tiểu Vương huy động toàn bộ phích nước nóng trong phòng để mang ra ban công cho tôi tắm. Ban công lắp kính và khá kín nhwung tôi vẫn nghe tiếng gió rít . Ngoài ban công dựng một chiếc xe đạp của Tiểu Vương, xe của hãng Momentum màu cà phê, giả cổ. Mỗi lần đi đâu, em phải vác xe từ tầng 5 xuống dưới đất rồi lại vác lên. Chiếc xe này Tiểu Vương mới mua nên sợ mất. Lúc vừa mua được xe, em đạp một mạch 200 km từ trường về nhà, ở chơi vài ngày rồi lại đạp lên trường.

Tắm xong, tôi cảm thấy mệt rã rời. Tôi ngồi nói chuyện với Tiểu Vương và lê cung đường cho em khi tới Việt Nam. Tiểu Vương dự tính sẽ đi cùng một bạn nữ, hai người có 12 triệu tiền Việt để dành cho chuyến du lịch 4 nước Đông Nam Á trong 1 tháng. Tiểu Vương dự tính tại mỗi nước em sẽ tiêu khoảng 1000 tệ trong 1 tuần. Số tiền này Tiểu Vương tiết kiệm được từ khi làm thêm. Tiếng Anh của Tiểu Vương không hề giỏi .Tôi chỉ cho em 1 vài điểm du lịch thú vị ở Việt Nam , Tiểu Vương định đi từ Hà Nội vào Sài Gòn rồi sang Campuchia.

Chúng tôi đang ngồi nói chuyện thì điện phụt tắt. Theo quy định, 11h đêm toàn khu ký túc xá tắt điện.

Mặc dù vậy, mỗi ngời trong phòng đều trang bị cho mình một cái đèn sạc pin . họ ngồi bật đèn để học tiếp. Tôi leo lên giường và đi ngủ, cả người đau ê ẩm, nằm tư thế nào cũng đau. Tôi nằm tổng kết lại một ngày của mình, có vẻ mọi chuyện đều thuận lợi không quá khó khăn như tôi nghĩ trước đó.”

Địa điểm dừng chân đầu tiên của Linh cũng khá thuận lợi và chỉ có điều đạp hơn 100 cây khiến cô mỏi nhừ cả người. Còn người cho ở nhờ thì rất dễ thương và muốn sang Việt Nam du lịch cùng với bạn mình. Đó tạm coi là bước thuận lợi đầu tiên trong hành trình về nhà của cô gái nhỏ.

BẢO ĐỊNH – THẠCH GIA TRANG :156 KM

” …Đang đi, tôi nhìn thấy một bạn đang dừng lại trên đường xem điện thoại, hành lý lỉnh kỉnh, lại chằng thêm một cây đàn guitar phía sau.Nom bạn nam này có vẻ khá dị nên tôi không dừng lại bắt chuyện.Một lúc sau, tôi dừng lại nghỉ , tranh thủ chỉnh lại đồng hồ ,người bạn này đuổi theo và hỏi”Đi đâu đấy?”

Hóa ra tôi và cậu ta sẽ đi cùng một đoạn đường . Cậu bạn tên Lôi Huy ,đang trên hành trình đạp xe 1000 km từ Thiên Tân về Hà Nam. Chúng tôi đi song song với nhau và chuyện gẫu. Được một lúc, Lôi Huy bắt đầu nghi ngờ về giọng tiếng Trung của tôi.

Đi với Lôi Huy, tôi vẫn giữ tốc độ bình thường ,nhưng cậu ta thì cứ dần tụt lại phía sau ,rồi lại cố gắng đạp đuổi theo. Tôi không thể đi cùng tốc độ với Lôi Huy, vì đoạn đường trước mặt tôi là 156km, nếu đạp chậm hơn, tôi sẽ không tới kịp Thạch Gia Trang. Hơn nữa, tôi đã hẹn sẵn với chủ nhà thời gian đến, còn Lôi Huy mệt lúc nào nghỉ lúc ấy, ngủ dậy lúc nào đi cũng được. Một ngày Lôi Huy chỉ đi được 120 km.

..

Khi tôi đến Thạch Gia Trang – nơi này cách Bắc Kinh 300 km – vẫn có hiện tượng này. Không khí nhiều bụi bẩn tới mức áo gió của tôi ban đầu màu xanh, đến ngày thứ hai đã ngả màu cháo lòng. Ban đầu tôi còn lấy giấy ướt để lau áo,nhưng sau đó tôi mặc kệ.

Chị Nguyệt bưng ra rất nhiều đồ ăn, có cơm rang, cháo , các món xào… Hai anh chị đã ăn cơm trước, tất cả những món này là làm riêng cho tôi. Cứ một lát, chị Nguyệt lại vào tủ lạnh lấy thêm cam, táo, hồng để tôi ăn. Có lẽ chị nghĩ tôi đạp xe cả ngày thì tốn rất nhiều sức , bây giờ là lúc để bù lại. Chị hỏi tôi rất nhiều, về chuyện tôi đã đi đâu, ở đâu ở Trung Quốc ,chị hỏi tôi cả về Việt Nam…”

Chặng tiếp theo của cô gái còn có sự xuất hiện của nhân vật Lôi Huy và sau đó họ sẽ gặp lại nhau trong nhưng chặng tiếp theo. Không khí ở Bắc Kinh tuy có bụi. Tuy nhiên, lần này cô được ở cùng nhà với một cặp vợ chồng công chức là Chị Nguyệt và chồng. Cô được chăm sóc, đối đãi từ tế vì họ nghĩ là đi cả ngày rất mệt nên muốn bồi dưỡng một chút cho cô. Có vẻ như cô rất may mắn khi gặp được những người cho ở nhờ tốt bụng và hào hiệp.

TRÊN ĐƯỜNG HÀNH DƯƠNG – QUẾ LÂM :370KM

“…Tôi định sẽ dừng lại tìm một nhà nghỉ. Hôm nay tôi xuất phát quá muộn, ở làng quê rất khó tìm một chỗ ngủ buổi tối. Tôi chắc chắn không tới được điểm dự kiến trong hôm nay. Chiều tà, tôi gặp một bạn nam đi xe đạp ngược chiều . Bạn đi một chiếc BMW, loại xe có vành được sơn màu xanh neon rất chói. Nhìn thấy tôi, bạn quay ngoát xe lại và đuổi theo, lân la kể với tôi rằng bạn vừa đạp xe từ Thâm Quyến về nhà, khoảng cách 900 km bạn đi trong 5 ngày. Bay giờ, bạn đang đi trên đường đi mua thức ăn cho mẹ. Sau năm ngày đạp xe, ai cũng bảo bạn bị điên, vì thế , khi nhìn thấy một người như tôi, bạn liền đuổi theo ngay.

Hỏi han tôi một hồi, bạn phán một câu xanh rờn:”Quế Lâm sao lại đi đường này? Lạc đường rồi!” Tôi giật mình. Hôm nay tôi xuất phát muộn, lại còn đi nhầm đường, không hiểu tôi đang ở đâu. Tôi mở bản đồ ra tra, thấy mình vẫn đang trên quốc lộ 322. Bạn nam muốn về nhà lấy bản đồ giấy cho tôi, vì theo bạn, bản đồ trên điện thoại nhìn không rõ.

Tôi đang rất vội. Trời sắp tối. Bạn nam nhìn về hướng Tây rồi khẳng định : đúng 30 phút nữa trời sẽ tối. Thị trấn gần nhất, cách chỗ tôi đang đứng 10km, nhưng ở đấy có nhà nghỉ hay không thì bạn không rõ. Bạn đề nghị tiễn tôi một đoạn. Khoảng hơn 10p sau, bạn xin phép về trước vì quốc lộ không đèn, xe đạp của bạn không có đèn. Chúng tôi chia tay nhau.

Không còn sức để đạp, tôi xuống xe dắt bộ. Cn đường không đèn, không có xe cộ đi lại ,kể cả xe tải. Dắt được một lúc, tôi lại leo lên xe và cố đạp. Trời tối đến mức không biết mình đang lên dốc hay xuống dốc. Trên xe, tôi còn một quả chuối. Nước uống đã cạn từ lâu. Tôi đã rất chán đồ ăn khô.

Tôi đạp xe hai vòng quanh khu vực này, cuôi cùng tôi dừng lại ở một nhà nghỉ gần khu vực ngã ba.

Vừa mở cửa phòng ,mùi ẩm mốc xộc lên tận mũi. Trong phòng không có mắc áo, dây điện ở giữa nhà cáu đen, tôi không dám vắt quần áo lên trên. Tôi vắt đồ lên bàn, , lên ghế, nhưng đồ đạc đã phủ một lớp bụi ngàn năm. Ngồi trong phòng, thỉnh thoảng tôi giật mình vì tiếng người qua lại và tiếng xe ô tô. Tôi kéo bàn ti vi chặn ngang cửa.

Chỉ cần nhấc chăn lên để chui vào, tôi đã ngửi thấy mùi vải lâu năm không giặt. Đến thời điểm này, tôi mới hiểu vì sao đám bạn hay mang túi ngủ riêng , cả chăn cá nhân mang đi du lịch dù chúng nó không có nhu cầu cắm trại. Tôi nằm xuống mà không hề yên tâm. Tôi không biết có ai đã từng ngủ ở đây và họ đã làm gì. Dù sao, tôi cũng đã giải quyết được 3 vấn đề : có chỗ để ngủ, có chỗ sạc pin và có chỗ tắm rửa.

Buổi tối, Lôi huy nhắn tin cho tôi, thông báo nó được lên báo.”

Lần xuất phát này của Linh có vẻ không như mong đợi khi cô thậm chí còn xuất phát muộn. Lại còn bị lạc đường. Nhà trọ thì không như ý muốn nhưng dẫu sao nó cũng chỉ giá 20 tệ.

Không phải lúc nào cuộc đời cũng thuận lợi và việc lần này sẽ bồi đắp thêm vào kinh nghiệm đạp xe cũng như rèn luyện thêm sự cứng cỏi, ý chí cho Linh.

CỬA ẢI CUỐI CÙNG

“… Tôi đạp xe hơn 1h đồng hồ mà trên đường vẫn chưa gặp ai. Theo tính toán, hôm nay tôi sẽ phải hoàn thành 126km . Hải quan, cửa khẩu sẽ là cửa ải cuối cùng , tôi rất sợ bị kiểm tra vì hành lý quá tải hoặc gặp một vấn đề rắc rối nào đó.

Vận tốc của tôi giảm nhiều do chất lượng đường và do những con dốc. Khi xuống dốc, tôi không dám thả mà phải xuống dắt bộ. Con đường đá lổn nhổn rất nhiều ổ gà, ổ voi, nếu đang xuống dốc mà không là chủ được tốc độ, chắc chắn tôi sẽ ngã.

Đi trên con đường đang làm dở, tôi thấy xót xa cho chiếc xe. Tiếng xe cọ vào mặt đường lạo xạo . Thỉnh thoảng, đá bắn từ bánh xe tung tóe sang hai bên. Tôi không biết có phải những người công nhân làm đường đã về quê ăn Tết hết hay không, nhưng 9h sáng mà vẫn chẳng có ai làm đường.

Sương mù vẫn lơ lửng sau các rặng mía. Đoạn đường tiếp theo của tôi hoàn toàn là đường đất. Các tấm biển CÔNG TRƯỜNG ĐANG THI CÔNG , HẠN CHẾ TỐC ĐỘ được cắm khắp nơi. Tôi cảm thấy giống như mình đang thi lấy bằng xe máy ở Việt Nam, vì có rất nhiều đường ,tôi phải đi vòng vèo theo hình số 3. Tốc độ đạp xe của tôi không khá hơn do với dắt bộ bao nhiêu. Từng chiếc xe tải đi qua tôi, kính xe mờ tịt vid bám bụi quá lâu. Hai bên đường, những người đội nón lá lúi húi bên xg ruộng mía. Đàn trâu đứng cạnh xe kéo đợi chở mía về. Các cây mía không được trồng theo hàng hay theo luống, nhìn um tùm như lúa gieo sạ. Người ta tụm thành một đám đông để cùng thu hoạch mía, trên một thửa ruộng có tám , chín người dàn hàng.

Đứng trước quốc huy ở ngoài sảnh khu nhập cảnh Việt Nam, bên dưới dòng chữ NƯỚC CỘNG HÒA XÃ HỘI CHỦ NGHĨA VIỆT NAM, tôi thực sự muốn hét lên mà không dám. Tôi cho tay vào miệng cắn Trước đây, tôi trải qua rất nhiều cung bậc cảm xúc. Tôi cứ nghĩ mình sẽ phải ở lại phía bên kia biên giới trong đêm nay, tôi sẽ không kịp làm thủ tục xuất cảnh . Nhưng cuối cùng tôi đã kịp ở đây.

Tôi gần như đã quên mất con đường đất đá lúc nãy, nhưng đoạn phải dát bộ, tôi bỏ lại tất cả phía sau.”

Cuối cùng cô gái với sự bền bỉ,kiên trì của mình., Linh đã về Việt Nam. Hành trình của cô về Hà Nội đã gần như kết thúc. Và cô còn gặp những điều gì thú vị trên đường về nhà nữa không? Mời các bạn tìm đọc.

Với hành trình thú vị đi qua nhiều thành phố, tiếp xúc với nhiều người, nhiều số phận và nhiều câu chuyện đời thường, cuốn sách đã cho chúng ta biết thêm về phong cảnh cũng như con người Trung Quốc trên đường tác giả đã gặp. Một cuốn sách thú vị dành cho những bạn trẻ ưa xê dịch và có hứng thú với phong cảnh Trung Quốc.

Liên hệ công việc, đặt bài qua gmail: ngathanh2703@gmail.com

Hoặc facebook Nga Nguyễn

Hoặc Fanpage: https://www.facebook.com/reviewsachvamarketingonline