199 mấy hồi ấy làm gì - xlan - trang neko

Review sách “199 mấy hồi ấy làm gì?”: Du hành trở lại những năm chín mấy với những kỷ niệm tuổi thơ đáng yêu, hồn nhiên.

Nhắc đến những năm chín mấy là ký ức tuổi thơ lại tràn về với nào là mỳ tôm trẻ em, điện tử 4 nút, đèn ông sao… Hãy cùng “199 mấy hồi ấy làm gì ” của Trang Neko – X.Lan du hành trở lại những năm chín mấy để sống lại những ký ức tuổi thơ nhé.

VỊ CỨU TINH CỦA CUỘC ĐỜI

“May mắn hơn một chút là khi lớn thêm vài tuổi, tôi cũng đã có bạn chơi cùng. Nhà chị ấy ở cuối dãy , chị chỉ hơn tôi hai tuổi và tôi mê mẩn chị ấy hơn bà chị ở nhà tôi gấp cả chục lần. Chị ấy rất xinh, có lẽ là xinh nhất trong số tụi con gái ở khu tập thể ấy lúc bấy giờ, ít nhất là có tôi thấy như thế vì mắt chị ấy to và lông mi thì cong vút, nhưng điều quan trọng hơn, chị ấy dạy cho tôi chơi một tỉ trò thú vị , điều mà chị tôi chẳng bao giờ làm.

199 mấy hồi ấy làm gì " của Trang Neko - X.Lan

Nghỉ hè, ngày nào tôi cũng chạy sang nhà chị chơi. Tôi có thể ăn dầm nằm dề bên đó mà không biết chán cho đên khi mẹ tôi phải sang tận nơi lôi cổ về. Làm sao mà không đắm chìm cho được khi chị ấy đã mở ra một thế giới mới trong mắt tôi cơ chứ, đã vậy thế giới ấy được xây lên vỏn vẹn bằng cái vỏ chăn. Chúng tôi đã gọi đó là trò khinh khí cầu. Hai chị em hì hục lồng vỏ chăn vào chiếc quạt số to nhất, sức gió nhanh chóng làm chiếc chăn phồng lên như một cái lều, vậy là “căn cứ” chỉ của riêng chúng tôi đã được hình thành. Ngồi trong cơ ngơi vừa được xây dựng, chị hàng xóm xinh đẹp còn làm cho tôi món ăn ngon nhất trên đời tôi từng biết, thậm chí đén tận bây giờ,mỗi khi cơn đói bụng đến cộng với lười biếng,tôi lại lôi ra để thực hành bài học cũ. Từ căn lều tự chế ấy vang lên tiếng sột soạt khi chúng tôi bóp vụn gói mì ăn liền, đổ mì ra chiếc bát ô tô, trộn kèm cả gói mỡ cùng gia vị mì, chỉ cần thế là tuyệt phẩm ra đời…”

Ngày ấy thật tuyệt vời, nhà có gì chơi nấy, chỉ cần một đứa rủ đi chơi là cả lũ bày đủ trò. Riêng khu tôi sống, tụi trẻ thay vì chùm chăn thì đi lấy mấy cành mây, cành tre ,,, lợp “nhà” để chui vào xong cả bọn rất hả hê với “thành tích ” của mình tạo ra. Mặc dù sau đó “nhà ” của chúng tôi cũng đổ vì gió, bão cũng như “tự đổ” 😀

CÁI KẸO CAO SU

Lúc thiếu thốn đồ ăn thì chanh hay sấu còn là đỉnh cao,nhưng đến lúc được cầm đồng tiền đi mua quà vặt thì khoảnh khắc ấy khiến mỗi đứa trẻ bỗng dưng cảm thấy thật “quyền lực”. Món ăn mà tôi hâm mộ nhất ngày ấy chính là kẹo cao su con vẹt . Xa xưa hơn Big Babol, trước khi có cả kẹo cao su dưa hay nhiều người gọi là kẹo trứng thì kẹo cao su con vẹt mới là đỉnh cao. Đây là loại kẹo do Thái Lan sản xuất,gọi là kẹo con vẹt đơn giản chỉ vì trên vỏ kẹo có in hình con vẹt. Vỏ bọc kẹo có thể màu đỏ ,màu xanh hoặc màu cam nhưng loại phổ biến nhất thời ấy là viên kẹo vỏ màu đỏ. Tre con đứa nào chả mê kẹo cơ chứ, đã thế kẹo gì mà lại còn thơm vô cùng, kì diệu hơn là nhai mãi không hết, không bị tan ra, chính vì thế nên cứ sểnh ra là chị tôi lại xin ít tiền lẻ rồi hai chị em chạy ra hàng tạp hoá đầu khu để mua…”

199 mấy hồi ấy làm gì " của Trang Neko - X.Lan

Ngày xưa không có điều kiện nhiều, khi xin được ít tiền lẻ là chúng tôi vội vã đi mua kẹo cao su. Đứa nào cũng phồng mồm nhai nhai, thổi thổi cho đến khi mỏi miệng mới thôi. Hồi xưa đồ ăn không có nhiều như bây giờ nên có được một chiếc kẹo cao su để nhai, “làm ảo thuật” là một món quà vô giá đối với tuổi thơ chúng tôi.

ĐIỆN TỬ XẾP GẠCH

” Máy điện tử cầm tay chơi trò xếp gạch được coi là món đồ chơi xa xỉ và thời thượng nhất hồi ấy. Nhờ món đó mà anh hàng xóm đẹp trai thứ nhì (trong số 2 anh của khu tập thể) đã trở thành người được hâm mộ nhất khi theo sau anh lúc nào cũng có hàng dài các em xếp hàng mượn trò chơi điện tử. Do số lượng quá động quá nguy hiểm lại còn tranh giành không thương tiếc nên anh hàng xóm đã ra quy định mượn theo ca, mỗi ca tính là 15′ và không được mượn về nhà ,chỉ chơi tại chỗ. Vì cái quy định ấy mà hầu như trẻ con trong khu không thiết gì đến cái khác, chỉ tập trung ở nhà anh hàng xóm và chờ đến lượt . Tôi cũng kiên nhẫn chờ đợi nhưng chỉ mới được chơi có một lần vì bị mẹ tóm về nhà bắt ngủ trưa. Chị tôi lớn hơn nên lẻn đi được, nhất quyết xếp chỗ chờ chơi cho thoả thì thôi. Vì hai chị em quá mê mẩn nên đã đồng tâm hiệp lực cùng nhau xin xỏ bố mẹ mua một cái đặng chơi cho thoả nhưng bố mẹ tôi nhất quyết không đồng ý. Nói một cách chính xác hơn thì trong những vụ như thế này, bố tôi sẽ luôn bảo mẹ cho mua thì bố cũng cho mua. Dù có năn nỉ, viện bao nhiêu lý do , tuyên thệ bao nhiêu lời hứa học hành chăm chỉ thì mẹ tôi vẫn vững như bàn thạch.

Kết quả là mỗi ngày đi học về , cứ sểnh ra là hai chị em lại sang nhà anh hàng xóm để xí chỗ chờ đến lượt mượn chơi.

Chờ đợi mấy ngày chơi chẳng thoả tay, đến một hôm, khi những đứa khác về bớt, chị tôi vẫn chai mặt ở đấy năn nỉ ỉ ôi. Cuối cùng nhân danh vì tình bạn của hai đứa trẻ bằng tuổi lại còn học cùng lớp , anh hàng xóm cũng đồng ý cho chị tôi mượn trò chơi điện tử xếp gạch về nhà chơi một hôm.

Đứa vui nhất khi biết tin này chính là tôi. Thay vì phải xếp hàng chỉ cần đợi một mình chị tôi thôi. Thế nhưng thực tế không được như mong đợi. Chị tôi cứ mải mê chơi, mồm thì hứa “chết” xong sẽ đưa tay thì cứ ôm rịt lấy. Vài lượt đầu tôi còn nhẫn nhịn, sau không chịu được tôi xông vào giành. Đang chơi thì bị giật mất, chị lao vào tôi hòng lấy lại. Tôi nhanh tay chộp được một nửa cái máy, cố hết sức bình sinh kéo nó về phía mình. Chị tôi cũng không vừa, lấy chân đạp tôi một nhát làm đà giật lại, nhưng tay tôi giữ chặt cái máy nên cả hai cùng loạng choạng rồi ngã dúi dụi , cái máy trò chơi văng ra nền gạch, vỡ mất một miếng to. Lần đầu tiên bố mẹ chấp nhận mua máy điện tử xếp gạch cho chị em tôi là để mang đền cho anh hàng xóm.

Điều an ủi duy nhất là cái máy kia tuy vỡ mất một miếng nhưng lắp pin vào vẫn mở lên chơi được một cách tậm tịt , dù là thế thì với chúng tôi vẫn thấy tốt chán, méo mó có hơn không.”

Hồi ấy thứ hấp dẫn chúng tôi là máy chơi điện tử xếp gạch này, hồi ấy làm gì có mấy trò chơi điện tử 3 4D như bây giờ với nhiều trò chơi, chả mấy nhà có máy tính để chơi như bây giờ thì máy chơi điện tử xếp gạch là món quà thần kì đối với chúng tôi. Chỉ là trò chơi đơn giản xếp gạch, bắn gạch…mà chúng tôi có thể chơi cả ngày, lắp pin vào chơi là không biết trời trăng gì nữa. Trò chơi tuổi thơ chỉ đơn giản mà sao lúc đó vui đến thế.

PHIM KINH ĐIỂN

“Tom và Jerry

Có mỗi con mèo với con chuột bày trò hại nhau thôi mà xem qua bao nhiêu năm vẫn không biết chán. Trẻ con cứ đến khung giờ phim hoạt hình trên ti vi thì tự giác về hết nhà, thấy hình hiệu con sư tử gầm gào hiện ra là biết ngay được xem “Tom và Jerry.”

199 mấy hồi ấy làm gì " của Trang Neko - X.Lan

Bao Thanh Thiên

Dù sau này có bao nhiêu phiên bản do Bao Thanh Thiên đi nữa thì bộ phim hồi bé tôi được xem chiếu trên đài truyền hình Hà Nội vẫn là phiên bản hay nhất . Bọn tôi nghêu ngao hát suốt ngày mấy câu “Phủ Khai Phong có Bao Thanh Thiên” hay “nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm” mà không biết chán….”

Và còn rất nhiều trò chơi tuổi thơ , bộ phim truyền hình cùng những món ăn tuổi thơ không thể nào quên đang đợi bạn trong cuốn sách đầy ắp kỉ niệm những năm chín mấy – cuốn sách gơi nhớ tuổi thơ dữ dội, hồn nhiên.

Với những nét vẽ hồn nhiên và những câu chuyện, những món quà tuổi thơ hồn nhiên đã đánh thức trong thế hệ 8x,9x những kỷ niệm tuổi thơ đáng giá ngàn vàng khiến chúng tôi chỉ muốn quay lại sống trong những năm tháng vô tư ấy một lần nữa.

>> Đặt sách ngay tại đây: https://shorten.asia/Gt74U4P6

Đặt sách tại TIKI: https://shorten.asia/gcuubWaQ

Nga Nguyễn

Liên hệ công việc, đặt bài qua gmail: ngathanh2703@gmail.com

Hoặc facebook Nga Nguyễn

Hoặc Fanpage: https://www.facebook.com/reviewsachvamarketingonline

Review sách “Cũng là “TIẾNG EM” mà lạ lắm ” : Thoát mác “người tối cổ” với phiên bản siêu cấp hề hước của “TỪ ĐIỂN TIẾNG EM”!!!

Review sách “Đường về nhà”: Hành trình dũng cảm,táo bạo của một cô gái nhỏ đạp hơn 3000 cây số từ Bắc Kinh về Hà Nội

Review sách “Chiến binh cầu vồng”: Giáo dục đã thắp sáng khát vọng, mong ước của những đứa trẻ nghèo đảo Belitong như thế nào?

Review sách “Lâu đài bay của Pháp sư Howl”:Liệu pháp sư Howl có hóa giải được lời nguyền đã biến Sophie thành một bà lão già nua, xấu xí

Review sách “Em”:Dù là EM hay ME, hãy thành thật với chính mình, với cảm xúc của bản thân

Review sách “Ngồi khóc trên cây”: Số phận đôi khi sẽ thử thách chúng ta theo những cách rất đặc biệt

Review sách “Trải nghiệm khách hàng xuất sắc” : “Gót chân Asin” của nhiều doanh nghiệp và những bí quyết chạm đến trái tim khách hàng bằng trải nghiệm

Review sách “Hạnh phúc là”: 500 gợi ý để sống trọn từng giây

Review sách “Ý tưởng này là của chúng mình”: Quảng cáo vui lắm, rảnh vô làm chơi !