Aya vốn là một cô bé lạc quan yêu đời nhưng do ảnh hưởng của căn bệnh quái ác thoái hoá tiểu não đã dày vò khiến cô liên tục nhập viện vì căn bệnh này. Nhưng cô gái đã chiến đấu với căn bệnh này hết sức dũng cảm,kiên cường sẽ khiến chúng ta cảm động như thế nào? Hãy đón đọc cuốn sách ” Một lít nước mắt” .
14 tuổi – Gia đình mình
“Hôm nay là sinh nhật mình , Mình đã lớn thật rồi.
Mình biết ơn bố mẹ rất nhiều . Mình phải cố gắng, cố gắng hơn nữa để có thành tích tốt hơn, phải khoẻ mạnh hơn để bố mẹ khỏi phải phiền lòng. Thế nên, phải làm sao để tuổi xuân của mình đầy ý nghĩa , không có gì phải hối tiếc. Ngày mốt là cắm trại rồi. Cố lên, mình phải cố gắng học xong để còn an tâm đi chơi nữa chứ. Cố lên, cố lên Aya!”
Cô bé có 1 gia đình hạnh phúc bên cạnh người bố 41 tuổi , rất hiền, mẹ 40 tuổi và thái độ rất nghiêm túc, em gái Ako 12 tuổi , Aya hay ganh đua với Ako, em trai 11 tuổi , rất tinh ranh và đáng gờm, 1 em trai 10 tuổi, 1 em gái út 2 tuổi rất là đáng yêu.
15 tuổi – Bệnh tật ập đến.
Cô bé đáng lẽ ra đã có một cuộc sống hạnh phúc cứ thế êm đềm trôi đi nếu như cô không phát hiện ra cơ thể ngày 1 gầy sút đi, đang đi xách cặp trên đường thì đầu gối khựng lại, ngã xuống đoạn đường gần nhà, cằm đập mạnh xuống đất và có chảy máu và được mẹ đưa đến bệnh viện khâu lại vết thương.
Mẹ cô bé cũng phát hiện dạo này cô bé đi cứ chúi người về phía trước, hai chân lắc qua lắc lại, và đã đưa cô đi bệnh viện khám.
Hai mẹ con đã đến bệnh viện Nagoya để kiểm tra sức khoẻ Aya, sau khi nghe mẹ mô tả trạng thái. bác sỹ nói cô bé nên đi chụp CT . Sau khi thăm khám bệnh tình, bác sĩ bảo mỗi tháng cô bé phải đến bệnh viện 1 lần để kiểm tra.
Ở trường trung học Seiryo, bọn con trai trêu cô bé đi đứng kiểu gì vậy, chân bị lệch ra ngoài à làm cô rất tủi thân. Và đến giờ thể dục phải chạy bộ khiến cô bé rất sợ, và cô phải về lớp tự học.
Nhập học cấp 3 được ít lâu, cô bé lại phải đi đến viện kiểm tra khi ngày càng có các triệu chứng trầm trọng: bước đi ngày một khó khăn, cứ thế bị té ngã, lúc ăn nhanh hay uống trà bị sặc, hay cười một mình …. bác sĩ nói cô bé hãy tranh thủ nghỉ hè mà nhập viện điều trị.
Cô bé nằm cùng phòng với 1 cô 50 tuổi, phải lấy dịch tuỷ , đầu cũng rất đau.gia đình cậu Michan cũng đến thăm cô và mắt cậu đỏ hoe đi… và cô bé đã được về nhà khi hết đợt điều trị để vào năm học mới.
Cô bé phải đi bộ đến trạm xe buýt và khi cố chạy nhanh đã bị ngã chúi đầu, máu không ngừng chảy ướt cả mặt đường , một bác gái đã phát hiện ra và đưa cô bé vào viện.
Mẹ Aya khi biết con thường xuyên buồn và bi quan về tương lai đã nói con nên tập trung vào việc mình có thể làm và cố gắng lên.
Những người bạn Y và S luôn ở bên giúp đỡ lúc Aya di chuyển khó khăn và cần sự giúp đỡ.
Cô bé Aya được chẩn đoán là thần kinh mẫn cảm , tổn thương tuyến lệ, căng thẳng cơ thể do không đáp ứng được nhu cầu cá nhân, chứng sợ con trai, chứng mất tự tin,,, ngoài ra còn không thể nói lớn,
Dù được các bạn thầy cô hết sức yêu thương nhưng có một số người không thích vì ảnh hưởng đến hoạt động trường lớp, ảnh hưởng đến các bạn nên mẹ Aya đã quyết tâm cho cô chuyển trường vào năm cuối tại trường và chuyển đến trường khuyết tật ở Okazaki. Dù rất yêu trường, cô bé đã quyết định chuyển trường và nhận được sự dặn dò kĩ lưỡng của cô giáo Motoko và nhắc nhở Aya không được quên trường cũ Higashi này nhé. Cả nhà đã mời bạn bè, thầy cô đến dự lễ chia tay nhỏ giữa Aya và mọi người trước khi cô bé chuyển sang trường mới.
Cô bé chuyển sang ngôi trường mới có chút tủi thân, chưa quen nhưng các thầy cô ở đây động viên nhiều nên dần cuộc sống cũng ổn định, cô ở kí túc xá cuối tuần bố mẹ sẽ đón về ngủ và tối chủ nhật lại lên trường. Vì người cô bé xuất hiện các vết bầm tím ngày càng nhiều thì mẹ hỏi và được giải thích là phải dậy thật sớm học bài và hoàn thành công việc, nhưng lại không thể điều khiển được cơ thể nên hay bị ngã. Những lúc không cần thiết cô không sử dụng xe lăn, nhưng vì lên thư viện cô đã sử dụng xe lăn, khi đi qua gặp bác quản lý kí túc xá nói chắc đi bằng xe lăn thoải mái lắm làm tim cô như bị bóp nghẹt và tủi thân.
Năm sinh nhật 17 tuổi cô được bố mẹ tặng giấy viết thư và cuốn vở, Ako tặng đồng hồ cát, Hiroki tặng cây viết dạ 4 màu, cậu em kế tặng cuốn Người da trắng, người da vàng. Cô bé chỉ có ước nguyện nhỏ nhoi là đến hiệu sách và cửa hàng đĩa, nhưng di lại bằng xe lăn khá nguy hiểm. Cô chỉ muốn mua cuốn sách Cuốn theo chiều gió và Con đường trong đêm tối và đi mua đĩa than Paul Mauriat.
“Mình bắt đầu khó phát âm những từ bắt đầu bằng chữ cái M, W, H và cả chữ N nữa. Đó là vào giờ hoá học, mình được gọi lên đọc bài …mình có thể tạo khẩu hình chính xác , nhưng cổ họng mình không tạo thành tiếng, chỉ có một luồng hơi phát ra mà thôi. Thế nên chẳng ai hiểu được.,
Tình trạng của cô bé ngày càng tệ hơn và những lần nhập – xuất viện cứ diễn ra liên tục như cơm bữa, bác sĩ đá nói rằng :
” Đến một lúc nào đó cháu sẽ thấy tình trạng sức khoẻ chỉ có tệ đi mà thôi, bệnh của cháu không thể khá hơn được đâu. Cách đối phó duy nhất là làm cho quá trình tiến triển của bệnh chậm dần lại. Cháu cần phải khổ luyện liên tục nhằm kích thích cho não hoạt động.”
Điều đó khiến cô bé khi nghe những lời này vô cùng đau đớn, nhưng cũng biết ơn vì tình hình căn bệnh của mình đã được nói ra. Con đường tương lại dường như đang hẹp dần, ngày một hiểm trở, nhưng dù sao cô cũng rất hi vọng vào tương lai. Bác sĩ cũng khuyên cô nên vận động thật nhiều. Cô thấy cảm động vì bác sĩ và y tá luôn quan tâm đến mình thật nhiều.
Tình trạng bệnh của cô ngày càng nghiêm trọng khi bị ngã liên tục và cô đã phải nhập viện khác tương tự như các trường hợp cấp cứu là khẩn cấp đến bệnh viện Akita dưới sự giới thiệu của bác sĩ Yamamoto và đã quen được bà điều dưỡng dễ thương tại đây. Mẹ cô bé đã phải giải thích kỹ lưỡng về tình trạng cho bà điều dưỡng nghe nhưng mãi mà bà vẫn chưa hiểu tình trạng bệnh của cô.
Aya càng ngày càng bị tổn thương ngôn ngữ trầm trọng khi không thể phát âm như bình thường, cần một bảng chữ cái để viết cho mọi người hiểu, lưỡi cũng dần tê cứng, ăn uống khó khăn, cô rất đau khổ khi không thể truyền đạt cho mọi người biết ý muốn của mình.
Mẹ cô đã kêu cô nên đi tiểu vào túi nhưng cô đã khóc rằng mình không thích dùng túi và bà điều dưỡng đã nói không sao đâu con làm cô càng khóc to hơn.
Bà điều dưỡng đã đưa cô đi dạo, mua cho cô bánh xèo và 2 bà cháu cùng ăn, bà điều dưỡng bàn tay nứt nẻ , trông có vẻ rất đau là do ngày nào cũng phải giặt tã lót cho cô, chỉ vì cô không vào được nhà vệ sinh khi trời tối. “Bà ơi, cháu xin lỗi.”
Bà điều dưỡng còn luôn khuyến khích, thưởng cho Aya một bộ quần áo thể thao khi cô tập luyện chăm chỉ và khen luôn luôn , và Tết này mẹ cô sẽ cho cô bé về nhà ăn Tết.
Cô rất yêu quý bà điều dưỡng nên Aya càng có lí do để sống tiếp và hi vọng, cô bé không nói được nhiều nhưng trong lòng luôn biết ơn và cảm ơn bà điều dưỡng vì những điều to lớn, động viên tinh thần mà bà dành cho cô như một người thân trong gia đình.
“Xin chị đến bệnh viện ngay.” và tình hình sau đó diễn ra như thế nào, chúng ta hãy cùng đón đọc “Một lít nước mắt” để biết kết quả câu chuyện này và cả cô bé Aya nữa nhé.
LINK ĐẶT SÁCH:
1,Tiki: https://shorten.asia/tBSNN1R7
2,Shopee: https://shorten.asia/Z8Fa5DX4
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Review sách “Miệng nói có lòng bảo không”: Sao hay ra dẻ nói một đằng làm một nẻo quá dzay ????
Review sách “Thôi lười lắm, nay nghỉ làm” : Cũng là đi làm nhưng phiên bản này nó “lạ” lắm
Review sách “Sói Đội Lốt Cừu “: Lột mặt nạ kẻ hiếu chiến ngầm và các thủ thuật thao túng tâm lý của họ
Review sách ” Sài Gòn chọn nhớ những điều thương”: Cách chúng ta cùng nhau vượt qua đại dịch
Review sách “Uả? GenZ” : Cuốn sách chống “tối cổ” cực hài hước về gen Z