Hazel – 16 tuổi , là một cô bé bị mắc bệnh ung thư tuyến giáp đang chìm trong chuỗi ngày chán nản thì bất ngờ, cô đã gặp chàng trai Augustus của lòng mình. Câu chuyện tình yêu của họ sẽ ra sao, hãy để John Green dắt chúng ta đến “Khi lỗi thuộc về những vì sao” để nghe câu chuyện của họ nhé.
“Vào cuối mùa đông năm tôi 17 tuổi, Mẹ quả quyết rằng tôi sống thật đáng chán, có lẽ vì tôi hiếm khi ra khỏi nhà, cứ nằm bẹp dí trên giường, nhai đi nhai lại một cuốn sách, ăn uống thất thường, và dành khá nhiều thời gian rảnh rỗi của mình để nghĩ về cái chết.
Bất cứ khi nào bạn đọc một cuốn sổ tay, trang web hoặc bất cứ điều gì về ung thư, người ta luôn liệt kê trầm cảm là một trong những tác dụng phụ của căn bệnh này . Nhưng trên thực tế, trầm cảm không phải là tác dụng phụ của ung thư. Trầm cảm là tác dụng phụ của chờ chết.
…
Lời khuyên đưa ra là hằng tuần tôi nên tham gia Hội Tương Trợ.
Hội Tương Trợ là sân khấu gồm nhiều diễn viên trẻ mắc đủ loại bệnh ung bướu khác nhau thi nhau luân phiên diễn cùng một vai. Tại sao lại luân phiên diễn vai đó? Tôi nói rồi, là tác dụng phụ của chờ chết ấy mà!
…
Sau đây là những gì đã diễn ra chỗ trái tim của Chúa: Khoảng sáu hoặc bảy hoặc mười người trong chúng tôi đi/đẩy xe lăn ,lướt mắt qua hàng bánh quy và nước chanh nghèo nàn, ngồi xếp thành một Vòng tròn tin tưởng , và lắng nghe anh Patrick kể lại câu chuyện lần thứ 1000 về cuộc đời khốn khổ và nhạt nhẽo của anh – rằng anh bị ung thư tinh hoàn và mọi người cứ đinh ninh rằng anh sẽ chết, nhưng anh đã không chết. giờ anh ở đây, dưới tầng hầm nhà thờ tại thành phố xinh đẹp hạng thứ 137 của Mỹ. Và anh là một người đàn ông trưởng thành, đã ly dị vợ, nghiện chơi điện tử và hầu như không có bạn bè. Nghề tay trái giúp anh cải thiện cuộc sống đạm bạc là khai thác triệt để bi kịch chống chọi với căn bệnh ung thư trong quá khứ và tìm cách học dần lên thạc sỹ, vốn sẽ chẳng giúp mấy cho tương lai sự nghiệp của anh. Và anh cũng chờ đợi, như cả bọn đang đang mòn mỏi chờ đợi thanh gươm Damocles đến giải thoát cho mình, một kết thúc mà anh đã may mắn thoát khỏi từ nhiều năm trước, khi căn bệnh ung thư quái ác tước mất của anh cả hai hòn bi. Nhưng cũng còn may là chừa cho anh mạng sống, như những người nhân ái vẫn thườn chép miệng an ủi.”
Cuộc sống của Hazel là như vậy, ngày ngày trôi qua nằm lỳ trên giường , ít giao thiệp với mọi người cũng vì căn bệnh của cô và một chút trầm cảm đã kéo cô vào những tháng ngày đáng chán. Tuy được khuyên tham gia Hội Tương Trợ nhưng cô cũng cảm thấy nó nhàm chán khi chỉ duy nhất là động viên những bệnh nhân ung thư như cô có niềm tin và cầu chúc cho những người như cô sẽ khỏi bệnh. Và còn gì đặc biệt nữa không?
“Vậy là ý tưởng tham gia Hội Tương Trợ xem như hỏng bét . Và sau một vài tuần, tôi thấy đã đến lúc phải la hét, đám đá phản đối vụ này . Thật ra, vào đúng ngày Thứ Tư tôi quen với Augustus Waters, tôi đã đấu tranh kịch liệt với hy vọng sẽ được giải phóng khỏi Hội Tương Trợ…
…
GẶP GỠ AUGUSTUS
Tôi bước vào vòng tròn và ngồi xuống bên cạnh anh Isaac, cách hắn hai ghế. Hắn vẫn đang nhìn tôi.
Thôi được, tôi phải thú nhận rằng :Hắn rất bảnh. nếu một anh chàng chẳng có gì là bảnh cứ nhìn chằm chằm vào bạn không ngừng thì trường hợp tốt nhất được xem như một ánh nhìn vụng về, còn trường hợp tệ nhất là một hình thức tấn công. Nhưng nếu là một anh chàng bảnh bao thì … bạn biết đấy!
…
Cuối cùng , tôi quyết định rằng chiến lược đúng đắn nhất là hãy nhìn lại. Không phải chỉ con trai mới được quyền Nhìn Chòng Chọc như thế. Vì vậy, tôi nhìn hắn một lượt trong khi anh Patrick luyên thuyên lần thứ 1000 về câu chuyện bị cắt tinh hoàn của anh, vân vân…Sau một lúc, hắn mỉm cười và cuối cùng đôi mắt xanh biếc ấy cũng chịu nhìn đi chỗ khác . Khi hắn quay lại, tôi khẽ nhướng mày như nói “Một – không”.
Và cuộc gặp gỡ của họ cũng kỳ lạ như ánh Nhìn Chòng Chọc họ dành cho nhau. Tiếp theo sẽ như thế nào?
“Sao vậy?Tôi hỏi
“Không có gì!” Hắn đáp
“Sao anh cứ nhìn tôi như thế?”
Augustus thoáng cười .”Bởi vì em đẹp. Anh thích nhìn người đẹp, và cách đây 1s anh quyết định sẽ không chối từ thú vui trần tục đó. “Một bầu không khí im lặng bao trùm và Augustus phá tan khoảnh khắc khó xử ấy :”Ý anh là, nhất là khi em đã chỉ ra rằng, atast cả những điều này sẽ kết thúc trong quên lãng.”
…
“Em giống y đúc ngôi sao Natalie Portman .Natalie Portman trong phim V for Vendetta.Chưa bao giờ xem phim đó. Tôi nói
“Thật không?”Hắn hỏi lại. “Một cô gái tuyệt đẹp với mái tóc thiên thần không thích chính quyền và không thể nào ngăn mình yêu một chàng trai mà cô biết là rắc rối to. Mô tả về em đấy, theo như anh quan sát nãy giờ.”
Một lý do làm quen rất đáng yêu theo như anh nói là thấy cô đẹp như một nữ diễn viên, và lời nói đó đã làm cô có chút xao động. Và họ đã gặp gỡ, àm quen với nhau như thế đó.
Sau đó, Hazel đã xin phép mẹ đi về nhà Augustus để xem bộ phim mà anh nhắc tới. Lần đầu tiên lái xe của Augustus chở Hazel khiến cô thật hú hồn, và may là họ đã về tới nhà anh với sự đón tiếp của cha mẹ anh.
Sau khi xem phim xong, họ đã bắt đầu cởi mở hơn khi nói với nhau về bệnh tình của nhau. Về bệnh ung thư tuyến giáp của cô và bệnh ung thư xương đến nỗi phải cắt bỏ một phần chân của anh, và giờ anh đang mang một bên chân giả.
“Tôi gật đầu. Tôi thực sự thích Augustus. Tôi thực sự, thực sự, thực sự thích anh ấy. Tôi thích anh vì anh kết thúc câu chuyện của mình bằng cách đề cập đến một người khác. Tôi thích anh vì chất giọng trầm ấm. Tôi thích anh vì anh tập trò ném bóng tự do đầy ngán ngẩm. Tôi thích anh vì anh là một giáo sư thực sự trong bộ môn Cười Nhếch Miệng, ngoài ra còn kiêm thêm Bộ môn Sở hữu giọng nói khiến da tôi có cảm giác hơn . Và tôi thích anh vì anh có hai tên gọi. Tôi luôn thích những người có hai tên gọi vì khi đó ta phải quyết định xem ta nên gọi họ bằng tên gì : anh Gus hay anh Augustus? Tôi thì lúc nào cũng chỉ được gọi là Hazel, độc nhất một tên Hazel”
Điều này là đương nhiên khi cô đã một mình quá lâu và có một cuộc sống theo cô cảm nhận là chán. Còn anh thì điển trai, hay pha trò và cũng bị bệnh giống như cô , có thể đồng cảm với cô.
Sau đó, họ nói về sở thích của mình, cô tiết lộ cuốn sách ưa thích của mình là “Nỗi đau tột cùng”. Cùng nhờ cuốn sách này, mà sau đó rất nhiều chuyện đã diễn ra, ảnh hưởng tới cuộc sống của cả hai người.
Sau đó, anh cho mượn cuốn sách mà anh thích nhất và anh cũng hứa sẽ đọc cuốn sách cô ưa thích. Với lời hứa sau khi đọc xong sẽ gọi điện cho cô.
…
“Augustus Waters đang ngồi trên bậc thềm trước cửa khi chúng tôi quẹo xe vào nhà. Hôm nay anh mặc một chiếc áo thể thao của đội bóng rổ Indiana Pacers, bên ngoài áo khoác lông cừu. Thật là một lựa chọn lạc điều nhưng anh vẫn bảnh.
Hai người họ đã đi chơi với nhau dưới sự chấp nhận của ba mẹ Hazel. Augustus tò mò điều ước của Hazel và cô đã dùng nó để được đi chơi công viên, còn anh vẫn chưa dùng.
Và anh nghĩ là cả hai sẽ đến Amsterdam để thăm tác giả Van Houten đồng thời hỏi về hồi kết của cuốn sách Nỗi đau tột cùng khi mà cái kết còn quá dang dở và cả hai đều nóng lòng muốn biết số phận các nhân vật, đặc biệt là nhân vật Anna sẽ ra sao.
Khỏi phải nói, cô nàng vui mừng như được trúng số độc đắc khi sắp sửa giải đáp được những thắc mắc về cuốn truyện yêu thích của mình.
Sau một vài trục trắc nho nhỏ , sau khi cô gặp sự cố tràn dịch màng phổi mà suýt phải hủy bỏ cả chuyến đi, cô , anh và mẹ cô đã được đặt chân đến đất nước Hà Lan xinh đẹp.
ĐẾN GẶP VAN HAUTEN
“Hà Lan thoắt ẩn thoắt hiện như một bức tranh xưa cũ nhưng chân thưc – mọi thứ đều bình yên lạ thường trong nắng sáng – và tôi miên man suy nghĩ sẽ thật kỳ diệu dù hơi kỳ lạ khi sống ở một vùng đất mà tất cả mọi thứ gần như do bàn tay của những người chết xây đắp nên.
…
“Một số du khách cứ nghĩ Amsterdam là một thành phố tội lỗi, nhưng sự thật đây là thành phố của tự do. Và trong sự tự do đó, người ta thường tìm thấy tội lỗi.”
Sau đó, họ đã về nghỉ ngơi tại khách sạn, đôi tình nhân đã có một bữa tối ngon miêng và ấm áp bên nhà hàng Oranjee trước khi đến nhà của nhà văn Houten. Rồi mọi chuyện có được như ước muốn của Hazel hay không?
“Chú Van Houten phải không ạ? “Anh Augustus cất tiếng hỏi, giọng hơi cao hơn bình thường.
Cánh cửa đóng sầm một phát . Phía sau cửa, một chất giọng the thé hét lên, ngắt quãng “LEEE – DUG – VIGH!”
…
“Họ đến rồi hả chú Peter? Gọng người phụ nữ hỏi.
“Có – Cô Lidewij này, có hai đứa thiếu niên “hiện hồn “trước cửa.
..
“Chúng – cái gì? Chúng – tôi tưởng chúng nó đang ở Mỹ chứ?
“Vâng, nhưng chú đã mời hai em ấy đến đây, chú nhớ không?”
..
“Một sự thật không thể sửa chữa được, có vẻ như thế. Nhưng đối với mấy đứa Mỹ này, cô phải bảo chúng nó rời khỏi đây ngay, rằng đó là một sai lầm khủng khiếp, rằng thằng cha Van Houten chết tiệt chỉ mời lơi thế thôi chứ không phải thật tâm muốn vậy, cho nên cần phải đọc hiểu lời mời ấy một cách tượng trưng.”
Sau một hồi giằng co, cuối cùng hai người cũng được vào nhà Van Houten , nhưng trái với tưởng tượng của họ, ông ta bề ngoài như là một gã đàn ông nát rượu, lôi thôi và hay cáu bẳn.
Khi được hỏi về cuộc đời các nhân vật, ông ta trả lời đại khái như sau:
“Chẳng có gì xảy ra với chú Tulip Hà Lan cả. Ông ấy không phải là kẻ lừa đảo và cũng không là kẻ lừa đảo; ông ấy là Đứa Chúa Trời. Ông ấy là một hình tượng ẩn dụ rõ ràng và hiển nhiên của Chúa, hỏi những gì xảy đến với người này cũng hóc búa tương tự như hỏi chuyện gì đã xảy ra với cặp mắt quái gở của bác sĩ T.J.Eckleburg trong Gatsby vậy…” và tin tốt là chú chuột trong câu chuyện đã được nhận nuôi.
Sau đó , cô bé có hỏi thêm nhưng Houten nhất mực không trả lời và còn nói cô thật đáng thương hại, dùng quyền bệnh nhân của mình để đòi hỏi nhiều điều vô lý…
Điều đó đã khiến không chỉ Hazel và Augustus tổn thương, nổi giận mà ngay cả người trợ lý của ông ta cũng vậy. Sau đó , hai người rời khỏi nhà và đến bảo tàng cùng cô trợ lý Lidewij kèm theo lời đề nghị nghỉ việc của cô.
Họ đã thăm thú một số nơi tại Hà Lan, có những buổi tối ngọt ngào và lãng mạn và sau đó đã bay về Mỹ. Trong thời gian đó, Augustus thỉnh thoảng lại đau nhức xương và phải uống thuốc để kìm chế cơn đau, có vẻ như bệnh tình của anh lại tái phát…
AUGUSTUS TÁI PHÁT BỆNH
“Một buổi sáng nọ,khoảng một tháng sau chuyến đi Amsterdam, tôi lái xe đến nhà Gus. Ba mẹ anh cho tôi biết anh vẫn đang ngủ dưới hầm…
Anh tè dầm khắp giường. Thật dễ sợ. Tôi thậm chí không thể nhìn anh. Thật vậy đó! Tôi chỉ biết gọi ba mẹ anh xuống , rồi bỏ lên lầu khong khi họ lau dọn cho anh.
Có thể nói bệnh tình của Gus đã trở nên năng nề và tồi tệ hơn những gì mọi người nghĩ.
“Tôi thức dậy khi điện thoại di động của tôi réo rắt một bài của The Hectic Glơ. Bài hát yêu thích của anh Gus. Điều đó có nghĩa là anh đang gọi – hoặc ai đó đang gọi từ điện thoại của anh. Tôi liếc nhìn đồng hồ , mới có 2:35 SÁNG. Anh đã ra đi, tôi thầm nghĩ. Và mọi thứ trong tôi vỡ vụn.
Khó khăn lắm tôi mới mở lời “Xin chào?”
Tôi chờ đợi tiếng của ba mẹ anh hủy hoại mọi ươc mơ của tôi.
“Hazel Grace, “giọng Augustus cất lên thật yếu ớt.
“Ôi, là anh sao? Cám ơn Chúa. Chào anh. Em yêu anh.”
“Hazel Grace, anh đang ở trạm xăng. Có gì đó không ổn, em phải giúp anh.”
…
“Anh nhìn lên tôi , thật khủng khiếp . Tôi hầu như không thể nhìn anh. Chàng Augustus Waters với nụ cười nửa miệng và những điếu thuốc lá không khói đã biến mất, thay vào đó là một hình hài tuyệt vọng đang ngồi bẽ bàng dưới chân tôi.
“Thấ là heets1 Anh thậm chí còn không thể ngậm thuốc lá được nữa.”
Anh Gus, em yêu anh.
Còn đâu cơ hội để làm Peter Van Houten của ai đó? Ah yếu ớt đánh vào tay lái, còi xe hú lên khi anh bật khóc .
…
“Anh Gus,”tôi kêu lên . “Đừng bỏ em.”
“Hãy đọc gì đo cho anh nghe,”anh nói khi chiếc xe cứu thương chết tiết vụt qua khỏi chúng tôi. Trong lúc chờ đợi họ quay lại và tìm ra hai đứa, tôi đọc bài thơ duy nhất nảy ra trong đầu lúc đó, “Chiếc xe cút kít đỏ” của Wiliam Carlos Williams.
phụ thuộc rất nhiều
vào
chiếc xe cút kít
đỏ
lấp loáng nước
mưa
cạnh đàn gà
trắng.
….
Nửa tỉnh nửa mê, anh liếc nhìn tôi và lẩm bẩm, “Vậy mà em nói em không biết làm thơ.”
Liệu có phép màu nào xảy ra với Augustus và Hazel không, chúng ta cùng theo dõi tác phẩm nhé.
Với nghệ thuật xây dựng tình huống có nhiều kịch tinhs, nhiều nút thắt, mở cũng như xây dựng nhân vật độc đáo cùng thế giới nội tâm phong phú; cuốn sách xứng đáng góp mặt trong Top những cuốn sách bán chạy nhất do tạp chí NewYork Times bình chọn
Mua sách tại TIKI: https://shorten.asia/eMXP6BYq
Mua sách tại: https://shorten.asia/qdjpcn7R
Liên hệ công việc, đặt bài qua gmail: ngathanh2703@gmail.com
Hoặc Fanpage: https://www.facebook.com/reviewsachvamarketingonline