khu vườn bí mật

Review sách “Khu vườn bí mật”: Phép màu nào của khu vườn kì lạ đã biến cuộc sống tưởng như tuyệt vọng của lũ trẻ “hồi sinh”?

Một cô bé mất cả gia đình sau dịch tả, một cậu bé luôn luôn bi quan về bệnh tật và lúc nào cũng tưởng tượng mình sắp chết tưởng chừng như vô phương cứu chữa đã thay đổi hoàn toàn khi chúng tình cờ gặp “Khu vườn bí mật “kì diệu. Hãy để tác giả Frances Hodgson Burnett dẫn bạn đi thăm khu vườn thần kì đó nhé.

MARY

“Khi Mary Lennox được gửi tới trang viên Misselthwaite để sống với bác của nó, mọi người đều bảo rằng nó là đứa trẻ khó coi nhất mà họ từng thấy. Qủa cũng không ngoa. Con bé có khuôn mặt mỏng dính , thân hình gầy gò, mái tóc sáng màu lơ thơ, lại còn hay gắt gỏng. Tóc nó vàng hoe, mặt cung vàng ệch bởi nó sinh ra ở Ấn Độ và thường xuyên ốm đau, khoongbeenhj này thì tật nọ. Cha nó từng có một chân trong chính phủ Anh, ông lúc nào cũng bận rộn lại thường hay đau yếu. Còn mẹ nó đẹp mê hồn, bà chỉ quan tâm đến các buổi tiệc tùng , thích tiêu khiển với những người vui tươi , hạnh phúc. Bà chẳng hề muốn có một đứa con gái nhỏ, cho nên khi Mary ra đời bà bèn giao ngay cho một Ayah chăm sóc, và cô này được nhắc nhở rằng nếu muốn làm vui lòng Memsahib thì cô phải lo sao cho đứa bé càng khuất mắt bà càng tốt. Chính vì thế, từ khi còn là đưa bé sơ sinh ốm nhóc ,quấy quả và xấu xí, nó đã bị xa lánh; và rồi đến khi trở thành đứa bé lẫm chẫm luôn ốm yếu, quấy quả và xấu xí, nó cũng bị xa lánh nốt. Nó không sao nhớ nổi một cái gì thân thiết ngoài những khuôn mặt đen nhẻm của các Ayah cùng dăm ba người đầy tớ bản địa khác; và vì họ luôn luôn vâng lời nó, để cho nó tùy ý làm mọi thứ, bởi vì Memsahib sẽ nổi giận nếu bà bị tiếng khóc của nó làm phiền , nên mới sáu tuổi thôi mà nó đã ngang ngược, ích kỉ. Cô gia sư người Anh đến dạy nó đọc và viết ghét nó đến nỗi được 3 tháng là cô ta đã bỏ việc, rồi khi các gia sư khác đến thế chỗ họ còn bỏ đi nhanh hơn cả cô giáo đầu. Thế nên, nếu Mary không thực sự muốn đọc sách thì nó cũng chẳng thèm học chữ làm gì.

Khi con bé lên 9 tuổi, vào một buổi sáng nóng như thiêu đốt, nó thức dậy với cảm giác vô cùng bực bội, rồi lại càng bực bội hơn nữa khi thấy người đầy tớ đứng ngay cạnh giường không phải là Ayah của nó.

-Cô đến đây làm gì? – nó hỏi người phụ nữ lạ mặt. – Tôi không khiến cô ở đây. Trả Ayah lại cho tôi.

Cô gái nọ tỏ ra hốt hoảng, nhưng cô ta chi lắp bắp rằng Ayah không thể tới được. Con bé liền đùng đùng nổi giận , nó đấm đá cô hầu túi bụi . Cô ta chỉ càng thêm kinh hoàng hơn nữa, miêng vẫn lặp đi lặp lại rằng Ayah không thể tới hầu hạ Misse Sahib được.”

Có lẽ cô bé hung hãn, ngang ngạnh đõ vẫn chưa biết rằng bệnh tả đã cướp đi người Ayah thân quen của nó. Rồi sau đó, nó phát hiện ra tất cả người hầu trong nhà nó đã chạy hết khỏi nhà nó, và sau đó đến ba mẹ nó đều qua đời hết vì dịch tả.

Sau đó, nó sợ hãi chui vào một căn phòng , khóa cửa lại, ăn những thức ăn thừa để cầm đói cho đến khi một viên sĩ quan tới.

Ông đã gửi con bé đến nhà một mục sư người Anh, nhà ông cũng có 5 đứa con và chẳng phải dư dả gì. Ở đây, con bé cũng chưa bỏ được thói cau có, khó chịu đến mức bị lũ trẻ gọi là “Cô chủ Mary quá ư ngang ngược”.

Và cuối cùng cô được một người đàn bà tên là Medlock – quản gia của ông Craven – người bác chưa bao giờ gặp nó đưa về trang viên Misselthwaite để nuôi dạy nó sau này. Dù được cảnh báo là trang viên trộng rãi nhưng lại kỳ dị, luôn u buồn và trầm lặng. Người bác của nó lại chuyên gia đi du lịch, không ở đó bao giờ và không quan tâm đến trang viên đó. Nó cũng chẳng lấy gì ngạc nhiên khi cuộc sống u buồn của nó đã quá đáng chán rồi, có rơi vào hoàn cảnh nào cũng vậy thôi. Xung quanh sự tức giận, ích kỷ của nó thực ra lại là một cô bé đáng thương khi mất cả gia đình trong một thời gian ngắn và không biết cuộc đời mình sẽ đi về đâu.

Nó được giao cho một cô gái là Martha chăm sóc , mới đầu nó cũng ích kỷ và bảo thủ lắm. Không chịu hợp tác , dạy bảo gì vì vẫn giữ cái thói ngang ngạnh từ thuở nhỏ.

Nhưng sau này, cùng với sự vui vẻ, hay chuyện của mình, Martha đã khiến nó mở lòng , chịu giao tiếp và không còn cáu kỉnh như trước nữa. Martha kể đủ thứ chuyện với nó, trong đó kể về hoàn cảnh gia đình cô, kể về mẹ cô, kể về em trai Dickon đáng yêu của cô. Và điều đó khiến Mary tò mò và rất muốn gặp cậu bé Dickon để trò chuyện, vui chơi cùng.

Trong câu chuyện giữa họ, Mary phát hiện ra một khu vườn bị bỏ hoang và bị cấm vào , cô rất tò mò muốn biết về khu vườn đó.

Cô trong một lần tha thẩn chơi trong khu trang viên của gia đình Craven, tình cờ phát hiện ra người làm vườn tên Ben và con chim cổ đỏ đáng yêu Ông ta có trò chuyện với cô một lát về ngôi nhà, về ông chủ Craven và con chim cổ đỏ đáng yêu, người bạn thân thiện luôn bầu bạn với lão. Nhưng khi hỏi về khu vườn bị bỏ hoang, ông ta trở nên khó chịu và nói cô không nê quan tâm về khu vườn và không trò chuyện cùng cô nữa.

Trong câu chuyện với lão Ben, nó biết được khu vườn đó trước kia là của phu nhân ông Craven, nó đã được chăm sóc hết sức chu đáo. Nhưng sau đó bà ấy đã ngồi lên một cây và cành cây bị gẫy, bà ấy cũng bị rơi theo và đã chết ở khu vườn đó. Từ đó ông Craven đóng cửa khu vườn và không một ai được phép bén mảng tới nó. Và từ đó, ông trở nên đau buồn và chu du khắp thế giới để nguôi ngoai về chuyện của vợ mình.

Trong căn nhà đó, nó còn nghe những tiếng khóc giữa đêm gió mưa bão bùng và nó đã nghe thấy hai, ba lần. Mọi người bao gồm Martha và bà Medlock đã bảo nó đừng quá tò mò, không có chuyện gì đâu.

Trong một lần ra vườn chơi, nó đã thấy điều “kì lạ”.

“Đang lúc mải nhìn, nó chợt thấy có một cái gì được vùi giấu trong nền đất mới lật, trông tựa như cái vòng bằng sắt hoặc đồng thau đã hoe gỉ . Khi con chim bay vút lên cái cây gần đó, con bé thò tay nhặt cái vòng lên . Còn hơn cả một cái vòng, đó là một chiếc chìa khóa cu kỹ trông như đã được chôn từ lâu lắm.

“Có lẽ nó đã bị chôn vùi gần 10 năm nay,” nó thì thầm . “Có lẽ đó là chiếc chìa khóa mở ra cánh cửa khu vườn!”

Cuối cùng nó cũng có được chìa khóa của khu vườn, cùng khám phá khu vườn có gì đặc biệt nhé.

“Đó quả là nơi ngọt ngào , huyền bí nhất chưa ai có thể tưởng tượng nên. Mấy bức tường cao ngăn cách với bên ngoài phủ đầy cành hồng leo trụi lá đang mọc dày đến mức quyện chặt vào nhau. Mary Lennox biết chúng là hoa hồng bởi nó đã từng thấy rất nhiều loại hồng hồi ở Ấn Độ. Khắp đất nước mọc đày thứ cỏ hoang màu nâu úa của mùa đông, từ đó mọc lên những búi cành hẳn sẽ là những khóm hồng nếu chúng còn sống. Có một vài cây hồng chiết đang tỏa ra như những cái cây nhỏ. Trong vườn còn nhiều loài cây khác ,thế nhưng một trong những điều khiến nơi đây trở nên khác lạ và đáng yêu chính là đám hồng đang leo vươn cành tỏa ra khắp nơi , để rồi rủ xuống những tua dài kết thành những bức mành nhẹ đung đưa trước gió; đây đó chúng gặp nhau, khóm này đan cành vào khóm kia cho tới lúc chúng tự kết thành những chiếc cầu vô cùng duyên dáng. giờ này trên thân chúng không co cả lá lẫn hoa, Mary cũng không rõ liệu chúng còn sống hay đã chết , chỉ thấy những cành và nhánh mảnh dẻ màu nâu xám tựa một chiếc khăn choàng đang mơ hồ trải rộng bao trùm mọi vật, từ bức tường cây cối và ngay cả mặt cỏ úa vàng, nơi chúng quyện chặt lấy nhau và bò lan trên khắp mặt đất. Cái mớ dây mơ hồ này giăng mắc từ cây nọ sang cây kia càng khiến cho cảnh vật trở nên bí ẩn. Trước đó Mary đã nghĩ nơi này hẳn sẽ không giống với những khu vườn bỏ quên đã lâu khác, và quả thực, đó là nơi khác hẳn với bất kỳ nơi nào nó đã từng thấy trong đời.

Khu vườn bí mật này dường như không có ai chăm sóc nhưng vài cây vẫn mọc lên được. Mary đã dành hàng giờ cắt tỉa những cành cây đã chết đi và trang hoàng lại ngôi vườn sao cho gọn ghẽ. Cô đã trở về nhà, Martha thấy cô hôm nay thực lạ khi ăn khỏe hơn mọi hôm và đôi má ửng hồng.

Cô đã nhờ Martha nói với Dickon mua giùm ít hạt giống cây và hoa để trồng trên khu vườn kia. Và không sai hẹn, vài hôm sau Dickon đến với một túi hạt giống trên tay. Đây là lần đầu tiên Mary gặp Dickon sau khi nghe hàng tá chuyện Martha kể về nó.

DICKON

“Đó quả là một điều rất lạ. Con bé nín thở khi ngừng lại trước cảnh tượng đó. Một thằng bé đang ngồi tựa lưng vào gốc cây, thổi cây sáo gỗ thô sơ của nó. Thằng bé nom khá ngộ nghĩnh, tuổi khoảng 12 , trông rất sạch sẽ , với cái mũi hếch và đôi má ửng hồng như đóa hoa anh túc. Cô chủ nhỏ Mary chưa bao giờ bắt gặp đôi mắt nào trong xah và to tròn đến thế trên gương mặt bất kì thằng con trai nào. Một con sóc nâu đang bấu vào thân cây thằng bé đang tựa vào và ngước nhìn nó, và từ sau bụi cây gần đấy là con gà lôi đực đang vươn cổ ra một cách duyên dáng mà kêu líu ríu, rồi ngay bên cạnh nó, đôi thỏ đang ngồi trên hai chân sau nhíu nhíu cánh mũi phập phồng – như thể tất cả bọn chúng đang xúm lại để nhìn ngắm thằng bé và lắng nghe âm thanh khe khẽ kỳ lạ để phát ra từ cây sáo.”

Sau đó bằng trí thông minh và sự hiểu biết của mình , Dickon đã giảng giải cho Mary nhưng cây còn sống và đã chết tron khu vườn. Và bọn chúng bắt đầu gieo trồng những hạt mầm cây và hoa mới trong khu vườn bí mật. Phải nói cả hai đã rất vui và có những giờ phút hòa cùng thiên nhiên, cây cỏ.

Chẳng lâu sau, ông Craven đã về. Ông cảm thấy rất quý cô bé, ông định sẽ thuê gia sư cho Mary học, tặng quà cho cô và hứa cho cô một khu vườn ở bất cứ đâu cô bé muốn.

Lại một đêm nọ, Mary nghe thấy tiếng khóc thảm thiết kia vang lên. Cô đã quyết tâm đi tìm câu trả lời. Đến một căn phòng thấy tiếng khóc đó quá lớn, cô đã vào và phát hiện ra sự thật.

“Thằng bé có khuôn mặt dài dài , thanh tú, làn da trắng ngà và đôi mắt dường như quá lớn so với khuôn mặt của nó. Mái tóc dày buông thành những lọn nặng nề trước chán khiến khuôn mặt nó trông nhỏ hơn. Nó có dáng vẻ của một đứa trẻ bị ốm, nhưng đang gào khóc bởi mệt mỏi và cáu bẳn hơn là bị đau yếu.”

Cả hai đứa trẻ đều sững người lại khi vô tình gặp nhau, cả hai đều tưởng đứa kia là ma và ngỡ ngàng khi biết có sự xuất hiện của nhau trong ngôi nhà này.

Thì ra cậu bé này là Colin, con trai của ông Craven, người mà thời gian nằm trên giường tính đến nay gần như cả cuộc đời. Cậu trông thật ốm yếu và lúc nào cũng luôn miêng nói mình sắp chết.

Cậu rất giống mẹ mình nhất là đôi mắt và điều đó dường như làm cha cậu càng buồn mỗi khi nhìn thấy cậu. Và cậu đã trở nên cô độc, cáu bẳn và khó chịu vì không một ai quan tâm đến mình và luôn luôn đau yếu.

Mary đến đã như một làn gió mới, cô kể tất cả mọi chuyện của cô ở Ấn Độ, những chuyện cô trải qua, chuyện khu vườn bí mật, chuyện về Dickon… và những điều đó đã làm cậu bé Colin rất tò mò, muốn đến thăm khu vườn và gặp gỡ cả Dickon nữa.

Sau đó, Colin rất mong muốn gặp Mary thêm nhưng cô đã mải chơi với Dickon, với khu vườn mà không đến khi cậu có lời nhắn. Khỏi phải nói, vị tiểu vương tử đã nổi đóa lên và nói Mary khi đó đã về hãy cút xéo đi.

Đêm tới cậu lại khóc rầm trời , Mary tức điên lên xả cho cậu một trận, cô nói rằn cậu không có cái khối u nào trên lưng hết và ngưng làm trò đi. Sau đó, cả hai đứa đã bình thường trở lại, Colin có vẻ ăn được, thích ngồi hơn và không còn nằm nhiều. Sức khỏe của cậu cải thiện đáng kể và được chứng minh qua lời khẳng định của bác sỹ khi tới khám định kỳ cho cậu. Cả gia đình ai cũng lấy làm bất ngờ từ bà Medlock, Martha đến ông lão làm vườn Ben.

Rồi Dickon cũng đến theo lời mời của Colin cùng với những người bạn nhỏ.

“Nhưng lúc này, đây là cái nhìn kinh ngạc và vui sướng…vì sao anh chàng này và con cáo , con quạ, hai con sóc , chú cừu non lại có thể gần gụi nhau đến vậy , đến mức chúng hầu như là một phần của con người Dickon vậy. Trong đời mình, Colin chưa từng trò chuyện với một thằng bé nào , từ đấy lòng nó tràn ngập niềm vui và sự háo hức tò mò đến nỗi thậm chí còn không nghĩ đến việc phải cất lời.

Nhưng Dickon chẳng mảy may ngại ngùng hay kì quặc. Nó không cảm thấy bối rối , bởi lần đầu tiên gặp nhau con quạ nhìn,cũng chẳng nói chẳng rằng. Mọi sinh vật đều như vậy cho tới lúc chúng hiểu về bạn. Nó bước tới bên ghế xô pha của Colin, lặng lẽ đặt chú cừu non lên vạt áo thằng bé, và con vật be bé ấy ngay lập tức cựa quậy trong chiếc áo khoác nhung ấm áp rồi bắt đầu rúc vào các nếp gấp của áo, húc cái đầu xoăn tít của nó vào bên sườn thằng bé…

-Nó làm gì thế?-Colin kêu tướng lên.-Nó muốn gì thế?

-Nó muốn mẹ của nó,-Dickon đáp rồi lại mỉm cười.-Tôi mang nó đến cho cậu vào lúc nó hơi đói, bởi tôi biết cậu thích nhìn nó bú.

Còn có cả Bồ Hóng, Hạt Dẻ và Vỏ Sò là những con thú cưng của Dickon khiến bọn trẻ, nhất là Colin thích thú. Và chúng đã làm quen nhau như thế đấy, không màu mè, làm quen theo cách của những đứa trẻ vô tư.

KHU VƯỜN BÍ MẬT

Cuối cùng , Colin đã đến được khu vườn bí mật dưới sự giúp đỡ của Mary và Colin mà không ai biết được bí mật này.

“-Có bao tiếng hát ca, ríu rít và gọi mời quanh ta, Coolin nói. – Mùi hương gì gió vừa đưa tới thế?

-Đó là mùi hoa kim tước đang nở rộ ngoài đồng , Dickon trả lời.Ầy! Ong bay ra nhiều thế thì hôm nay trời đẹp lắm.

-Đây là, -Mary nói qua hơi thở. – Đây là nơi tớ thường đi tới đi lui và luôn băn khoăn suy nghĩ.

-Thế hả? -Colin khẽ kêu và đưa mắt nhìn đám dây thường xuân với nỗi tò mò háo hức . -Nhưng tớ chẳng thấy gì hết ,-nó thì thầm.-Không có lấy một cánh cửa.

Colin khám phá khu vườn với đầy sự háo hức, đây là khu vườn của mẹ nó mà bấy lâu nay nó chưa có dịp nhìn tận mắt. Lũ trẻ đã hão hức trồng rồi cắt tỉa khu vườn cho tươi tốt hơn.

Dĩ nhiên , Colin qua thời gian đã mạnh dạn đứng và tâậ đi lại dưới sự giúp đỡ của Mary và Dickon.

Cậu càng ngày càng khỏe ra và ăn uống được hơn trước.

Nhưng cuối cùng lão Ben cũng đã phát hiện ra khu vườn bí mật và bọn trẻ, lão tức điên và mắng Mary. Nhưng Colin đã ngăn cản và cấm lão không được hé răng với bất cứ ai , kể cả về sự tiến triển sức khỏe của cậu.

Vậy là bọn họ đã làm bạ với nhau, lão Ben hay tâm sự về mẹ Colin rất yêu quý khu vườn trước khi bà ấy mất.

“Bà nhà đã yêu quý khu vườn biết bao! – lão Ben chậm rãi nói. Và bà là 1 phu nhân thật trẻ trung xinh đẹp. Có lần bà bảo tôi :”Này bác Ben, – bà vừa nói, vừa cười , – nếu có ngày tôi bị ốm hoặc bận đi xa, thì bác phải chăm sóc cái khóm hồng nay giúp tôi đấy nhé.” Nay bà đã khuất bóng, và còn có lệnh không ai được bén mảng đến đây. Nhưng tôi vẫn đến…- lão cằn nhằn vẻ ngoan cố . Tôi vào bằng cách trèo tường …cho tới khi bệnh khớp ngáng chân tôi. Và mỗi năm, tôi chỉ còn làm được tí chút. Bà nhà là người xem trọng nề nếp.

-Nó chẳng được như thế này nếu không có bác chăm sóc ,-Dickon tiếp. – Cháu đã hết sức ngạc nhiên.

-Tôi lấy làm mừng vì ông đã xử sự như vậy,-Colin nói.-Nhưng ông biết phải giữ bí mật thế nào chứ?

-Ấy, tôi biết, thưa cậu,-Lão Ben tả lời. -Vả lại , đối với một người bị thấp khớp như tôi thì đằng nào cửa mở vẫn dễ dàng hơn.”

Và mọi người vẫn cứ giữ bí mật về khu vườn, về câu chuyện của Colin đã iến triển tích cực.

Cậu giờ đây dưới sự giúp đỡ thêm của lão Ben nữa, Colin và Dickon đã chập chững những bước đi, ăn uống dễ dàng hơn và ngày càng thêm yêu cuộc sống này. Cậu không còn tự ti muốn kết thúc cuộc sống ảm đạm như trước kia nữa mà thay vào đó là một chàng trai yêu đời, có lý tưởng sống.

Cậu cảm thấy khu vườn này như một phép màu, nó đã giúp cậu có niềm tin vào cuộc sống. giờ đây cậu có thói quen diễn thuyết trước mọi người , cậu luôn cho rằng khu vườn này màu nhiệm, cậu luôn tự nói khu vườn này sẽ trở thành nguồn cảm hứng giúp cậu sống tốt hơn, đi lại bình thường như bao đứa trẻ khác, cậu còn nói ông Ben phải tin bệnh đau lưng của ông sẽ đỡ… Rằng chúng ta phải tin vào phép màu.

Một Colin cộc cằng , thô lỗ và không nghe ai giờ đây đã “lột xác hoàn toàn ” và trở thành người truyền cảm hứng, diễn thuyết và có phong thái đích thực.

Liệu Colin có quay trở lại cuộc sống bình thường, ông Craven sau khi phát hiện ra khu vườn bị cấm này sẽ ra sao và cuộc sống của lũ trẻ có ảnh hưởng gì không? Chúng ta cùng theo dõi câu chuyện nhé.

Với thiên tài miêu tả cảnh vật thu hút, mạch truyện hấp dẫn tạo cảm hứng cho người đọc cùng những tình huống không ngờ được. Cuốn sách là một món quà vô giá về tình cảm gia đình, tình bạn dễ thương, gắn bó dành cho mọi người.

Đặt sách tại TIKI: https://shorten.asia/SuBUUPpC

Đặt sách tại: https://shorten.asia/xjerbEXt

Liên hệ công việc, đặt bài qua gmail: ngathanh2703@gmail.com

Hoặc facebook Nga Nguyễn

Hoặc Fanpage: https://www.facebook.com/reviewsachvamarketingonline