cuộc sống đếch giống cuộc đời - hoàng hải nguyễn

Review sách “Cuộc sống “đếch” giống cuộc đời”: Những câu chuyện từ nhà ra đường hóm hỉnh, thú vị sẽ khiến bạn cười ngất

Những câu chuyện siêu nhỏ đến những câu chuyện cực to như sợ vợ, đưa vợ đi đẻ, chuyện họp lớp… sẽ được tác giả Hoàng Hải Nguyễn miêu tả cực kì hài hước, dí dỏm trong cuốn sách không cười không lấy tiền “Cuộc sống “đếch”giống cuộc đời” này.

Tản văn : Nhật ký vợ đi đẻ!

….

“Sau khi mọi cảm xúc trong tôi lắng xuống thì đó là lúc cơn giông tố mới bắt đầu nổi lên: Đó là năm ngày ở bệnh viện chăm sóc vợ và con tôi…

Ngày thứ nhất !

Ngày đầu tiên thật là vất vả, vợ tôi đẻ mổ nên phải nằm bất động nối với cái máy khám kêu tít tít , tay thì truyền dịch, ống xông nối với bình nước tiểu nên cả người toàn dây với dợ. Nhà tôi thì không có ai vì mẹ và thằng em đều ở nước ngoài, mẹ vợ tôi phụ trông với tôi nhưng bà nuôi con theo kiểu ngày xưa nên mọi công việc tay với chân tôi phải phụ trách. Đầu tiên là PHA SỮA bột vì vợ tôi bảo “sữa của em nó CHƯA VỀ”. Chết tiệt, tôi không hiểu sữa của vợ tôi đi DU LỊCH ở đâu nhưng có vẻ nó mua phải vé máy bay của hãng “Việt – Nóng – E “, “đì -lây” mà chả cần báo trước câu nào.

Pha sữa cũng đơn giản nhưng mỗi lần pha chỉ có 40ml nên hơi khó căn, tôi hay pha thừa thêm 20ml nữa nên lừa vợ không để ý là tôi THỦ TIÊU bằng cách đổ đi. Pha xong chưa có kinh nghiệm nên vợ bảo kiểm tra xem có nóng không tôi liền cho ngay vào mồm BÚ thử. BỎNG cả lưỡi các anh chị ạ! Chết thật, may là chưa cho con bú, đã thế vợ còn quát cho trận rồi bắt đi rửa bình pha sữa mới vì sợ mất vệ sinh. Nhục không thể tả được nhưng tôi phải chịu, đằng nào chả nhục sẵn rồi, nhục thêm tý nữa cũng chả sao! Con tôi cứ vài tiếng lại bú bình nên hầu như cả đêm toi chỉ pha sữa với thay bỉm cho nó. À, nhắc đến thay bỉm còn nhục hơn…

Thay bỉm cho trẻ con khó lắm các bạn ạ ! Vì chân tay nó bé con con, ngọ nguậy liên hồi, phân su thì sền sệt nhoe nhoét đầy kẽ “bim bim” rất khó lau sạch. Mà lau cũng phải biết cách lau từ “bim bim “xuống hậu môn chứ lau ngược chiều vợ nhìn thấy lại ăn quát :”Anh lau thế là anh GIẾT con đấy!” Biết thế đẻ CON TRAI thì đỡ một nửa công đoạn rồi. Thay xong ĐÓNG GÓI nó lại như cũ là cả cực hình, y tá người ta quấn đẹp lắm nhưng tôi quấn kiểu gì nó giãy một lúc là bung hết cả. Sau này quen dần, tôi quấn bố của đẹp với chắc chắn, y tá khen hết lời.

Đêm đầu tiên tôi gần như thức trắng, cứ tý lại “Anh ơi con khóc!”, tý lại “Anh ơi! Dậy pha sữa cho con!”

SỮA ƠI , mày ở đâu thì VỀ mẹ mày đi sữa ơi!

Ngày thứ hai!

Sag ngày thứ 2, mẹ vợ tôi mệt nên em vợ – tức dì con bé nhà tôi đến “thay ca”. Có dì phụ trách việc pha sữa với thay bỉm tôi chỉ tập trung chăm sóc vợ. Vợ tôi vẫn phải nằm bất động nên mọi việc ăn uống và vệ sinh đều tại chỗ.

Review sách “Miệng nói có lòng bảo không”: Sao hay ra dẻ nói một đằng làm một nẻo quá dzay ????

Lúc vợ tôi có bầu tôi kinh nhất cái khoản này, oánh liên tục mà chả thèm thông báo gì khiến chồng suýt đột tử bao lần, thế mà giờ tôi phải trực vợ xì hơi, đời đúng là chả biết đường nào mà lần!

Cả buổi sáng hôm đó vợ tôi chả oánh iếc gì, sốt hết cả ruột. Gần trưa, tôi chạy sang hỏi thằng buồng bên cạnh thì tháy cả nhà nó đang đứng vỗ tay, nó bảo :”Vợ em vừa oánh xong!”

Ôí cha mẹ ơi, giờ “oánh rắm” lại còn được cả nhà vỗ tay. Tôi càng sốt ruột và lo lắng , tôi bảo với vợ:

-Nghe con vợ nó oánh rắm mà anh phát thèm!

Vợ tôi nhe vậy bật cười và PHỌT luôn ra một TIẾNG ĐỘNG thân quen được “phát ra từ c quan bài tiết chất bã” kèm theo một mùi kinh điển được tạo bởi “khối khí sinh ra trong quá trình phân hủy thức ăn ở dạ dày”. Ôí giời ơi làng nước ơi, vợ của tôi OÁNH được rồi! Hạnh phúc không thể tả nổi, hai vợ chồng ôm nhau xúc động chảy cả nước mắt.”

Chuyện đưa vợ đi đẻ với cánh đàn ông, nhất là những ông sinh con đầu lòng muôn phần khó khăn . Và theo đó là những câu chuyện “cười ra nước mắt” phát sinh theo khi các anh lần đầu chăm con, chăm vợ nhưng như vậy các anh mới biết sinh ra một đứa trẻ khó khăn và cần sự chăm sóc của người chồng, người cha như thế nào.

Tản văn : Phương pháp dạy vợ!

“Nhà tôi có gene sợ vợ các anh chị ạ ! Bố tôi sợ vợ nổi tiếng cả họ luôn, , chưa bao giờ thấy bố tôi xưng “tôi – cô” với mẹ tôi, lúc nào cũng một câu “ANH”hai câu “EM”nghe rất ngọt ngào lãng mạn. Thậm chí những lúc vợ chồng xung đột căng thẳng bố tôi cũng chỉ dám QUÁT như thế này:

  • Bình tĩnh! ĐÀNG ẤY đừng NÓNG ! Nên nhớ rằng “đằng ấy” đang đứng trước mặt các con nhé!

Thế là mẹ tôi lại dịu xuống. Sau này bố tôi nói với hai anh em tôi:

-Trên đời này có hai việc rất khó :Lấy vợ và dạy vợ. Dạy vợ có hai cách :Nhu và Cương .Nhu tức là dùng lời nói, Cương tức là dùng hành động . Bố luôn chọn Nhu!

-Vậy là mẹ chọn Cương !-Tôi nói

-Rồi cũng đến lượt chúng mày thôi! Cữ giếu cợt bố đi!-Bố tôi cam chịu.

Thằng em tôi cũng sợ vợ không khác gì bố tôi. Sao đàn ông mà cứ chọn NHU là thế quái nào nhỉ? Thật may mà tôi không kế thừa cái gene lặn đó của bố tôi, vì vậy tôi thích chọn CƯƠNG hơn.

Cái hồi sắp cưới vợ, tôi làm ở một Tổng công ty khá lớn về xây dựng nên có rất nhiều sếp. Các sếp của tôi 10 ông thì 9 ông treo biển “NHÀ CÓ VỢ DỮ” ngay ngoài cổng. Sếp Tổng giám đốc trực tiếp của tôi thì khác, sếp hoành tráng lắm, tôi nghe mấy sếp khác nói cứ thỉnh thoảng sếp tôi lại TẨN cho vợ một trận bê xê lết, hàng xóm phải gõ cửa sang can mới dừng lại, Tôi hỏi sếp :

-Sếp dạy vợ thế nào truyền lại cho em phát!

Sếp tôi đưa tay lên vuốt bộ ria nom như Khổng Minh thuyết khách ở Giang Đông , rồi trầm ngâm nói:

-Ah có thể dạy cho mày nhưng anh sợ mày không dám thực hiện!

-Sếp cứ yên tâm! Sếp làm được thì em cũng làm được!

-Thôi được rồi!Dạy vợ dễ lắm, mày cứ lên kế hoạch đúng 30 ngày mày TẨN vợ mày một trận thừa sống thiếu chết cho anh!

-Sếp sao thế? Tự nhiên em lấy lí do gì mà lôi vợ ra tẩn?

-Thôi thôi sếp đừng chém gió nữa! Sếp tẩn vợ vì tội gì?

-Tao ví dụ nhé, lau nhà chổng mông vào bàn thờ tổ tẩn luôn không nói nhiều. Còn nữa, là quần 1 ly thành 2 ly này, là vỡ bát này, đi vệ sinh không dội nước này, tắm xong quên tắt nóng lạnh này, chồng đang xem bóng đá thì chuyển kênh này…

Bẵng đi vài tuần , tôi có việc phải qua nhà sếp. lúc vào phòng khách , tôi thấy sếp đang đứng rán nem trong bếp, vợ sếp thì đang co chân ngồi đọc báo nom oai phong như Từ Hy Thái Hậu. Tôi hỏi:

-Sao sếp lại phải rán nem thế kia?

Sếp tôi gào lên:

-Tao là CHỦ CÁI NHÀ NÀY! Tao thích RÁN CÁI GÌ kệ tao!

Ôi giời ơi sếp ơi là sếp ơi! Tẩn vợ cái gì ! Tẩn cái TẠP DỀ thì có! Tôi hỏi vợ sếp, hóa ra toàn ĐÓNG KỊCH thôi. Sếp tôi cứ đến hạn TẨN VỢ lại đưa vợ vào phòng rồi đóng kín cửa lại, lôi cái chăn bông đấm đạp thật lực, vừa đấm chăn bông vừa hét : ” Này thì hỗn láo này! Này thì không nghe lời này! Này thì đi làm về muộn này! Này thì…”

Việc của vợ sếp tôi là ngồi giũa móng tay rồi hét lên cho khớp với lời thoại của sếp :”Ôi em xin anh! Em chừa rồi! Lần sau em không thế nữa!…

Đoàn kịch nói Nhà hát Tuổi trẻ cũng chả diễn đạt được như vợ chồng nhà sếp tôi.Diễn kịch để làm gì? Để “HA -OAI” với mấy sếp hàng xóm sợ vợ thôi chứ có quái gì đâu. Cái đó vợ sếp gọi là MUA oai! Dĩ nhiên mua cái gì cũng có cái giá của nó.

Đơn giá kêu “Em chừa rồi” là 2 triệu. câu “Em xin anh “rẻ hơn 1 chút là 1 triệu, câu NẶNG nhất là câu “Lần sau em không dám thế nữa” vợ sếp lấy 3 triệu, cứ thế mà nhân lên!Mỗi lần DẠY VỢ sơ sơ như vậy không bao giờ dưới 20 củ! Anh em mình mà làm như vậy PHÁ SẢN ngay! Đừng dở người mà dạy vợ kiểu đại gia như vậy!”

Câu chuyện sợ vợ là một câu chuyện muôn thuor ông nào cũng muốn giấu đi, nhưng một số ông tuy sợ vợ lại thích ra oai với hàng xóm là vợ ngoan lắm, dạy vợ rất thần thánh. Nhưng hỡi ôi mỗi ông mỗi cảnh, tuy vậy sợ vợ cũng có cái hay, sợ vợ mình chứ sợ vợ ai đâu các ông nhỉ 😀

Họp lớp hay là chết?

Họp lớp cấp 3 sau 20 năm nó khác lắm các anh chị ạ! Khác thế nào à?Thường là thế này:

Họp lớp sau 5 năm thì vắng mất 10% với lý do vì vợ (hoặc chồng) không cho đi!

Họp lớp sau 10 năm thì vắng mất 20% với lý do vì vợ (hoặc chồng) bắt trông con không di được.

Họp lớp sau 15 năm vắng mất 40% với lý do vì bận công việc QUAN TRỌNG không dám bỏ mà đi!

Họp lớp sau 20 năm thì vắng mất 60%vì… chả có lý do gì cả! Đơn giản là chúng không thích đi đấy!Ờ, làm sao nào?

Đấy, cứ như vừa rồi, lớp tôi họp lớp cấp 3 sau 23 năm ra trường, tôi đếm được có 24 đứa trên tổng số 54 học sinh. Mà nhục một cái là 24 đứa tham gia chỉ có 4 đứa con trai còn lại toàn đàn bà. Đi họp lớp kiểu gì mà như họp Hội liên hiệp Phụ nữ,nghĩ nó chán!

Cái bọn chết tiệt họp lớp 23 năm mà không thèm đến, tao bực chúng mày rồi! giờ tôi thống nhất luôn với lớp trưởng là cứ đứa nào một năm không gắp thì coi như chết rồi.

..

Ví dụ cô hỏi:

-Em T dạo này còn làm bên giao thông không H?

-Nó MẤT rồi cô ạ!

-Trời ơi, sao em ấy mất?

-Nó bị tiêu chảy cấp ạ!

-Thế em ấy mất lâu chưa?

-Dạ, mất nhanh lắm, bị phát hôm sau mất luôn!

-Thế còn em A?

-Nó cũng mất cùng ngày thằng T ạ!

-Trời ơi, sao em ấy mất?

Dạ, nó đi vệ sinh bị muỗi đốt vào MÔNG ,chết vì sốt xuất huyết!

-Thế còn em M?

-Nó chạy bộ đam vào gốc cây xà cừ mới trồng,chết cả cây cả người ạ!

-Còn V?

-Nó đi ô tô trên đường tàu thử xem phanh tàu hỏa có “ăn không! Kết quả là phanh tàu hỏa “KHÔNG ĂN” ạ! Nhưng tàu thì “ăn”luôn xe!

Trời ơi, thế còn có ngần này thôi ư!

-Dạ, còn đúng ngần này! Năm sau họp lớp “NGẦN NÀY”mà không đi đủ thì có đứa lại “chết “với em.”

Chuyện họp lớp luôn là một câu chuyện muôn thuở nhưng tựu chung là không có năm nào đi đủ cả. Năm tốt nghiệp thì khóc lóc tùm lum hứa sẽ không quên bạn bè, năm đi họp lớp thì được vài mống. Và lời thề đó cũng trôi theo gió …bay luôn.

Có cái quái gì đâu

“Kính thưa các đồng chí và các bạn!

Đặc biệt kính thưa các bà!

Mất niềm tin là một căn bệnh phát triển khá mạnh trong xã hội hiện nay , nó càng ngày bùng phát khi chúng ta có Facebook và phần mềm chụp ảnh 360. Nó ảnh hưởng đến mọi tầng lớp xã hội, từ học sinh đến sinh viên, từ phụ huynh đến giáo viên nhà trường

Tôi đã nghiên cứu về bệnh lý này rất kỹ, phải mạnh dạn công bố rằng, phụ nữ ở Việt Nam mình hiện nay thì 100% mắc cái bệnh DEKTINBOCONTHANA! Xin đọc Tiếng Việt là Đe-ti-bo-co-tha-na.

Tôi có thằng bạn tên D, một lần nó với vợ vào thang máy siêu thị nhìn thấy người quen, nó gật đầu chào con bé đó.Thế là con bé hét lên:

-Ôi trời ơi anh P, đúng anh P rồi,anh mặc quần áo đầy đủ em không nhận ra!

Thế là xong, con vợ nó sầm mặt lại ngay rồi tóm gáy thằng chồng lôi xềnh xệch về nhà tra hỏi như CIA.

Sáng hôm sau hai mắt thằng bạn tôi trông nhue con gấu trúc. Thực tế có cái quái gì đâu? Thằng bạn tôi hằng ngày hay gặp con bé kia ở bể bơi thôi mà! Sao phụ nữ thời buổi này đa nghi và hay nghĩ xấu thế chứ?

Còn nữa, thằng M, một thằng bạn khác của tôi, vợ nó đi công tác, lúc gọi điện về cho chồng thì lại nghe giọng con bỏ mẹ nào trả lời :”Da, anh ấy đang tắm chị ạ!” Thế là loạn cả gia tộc nội ngoại lên, đến khổ? Mà có cái quái gì đâu? Nhà nó mất nước vì đường ống sông Đà vỡ, nó phải đi tắm nhờ thôi có gì đâu? Sao phụ nữ thời buổi này hya ghen tuông mù quáng như vậy hả giời?

À, cò cả thằng T nữa chứ, vợ nó giặt áo cho nó mở túi ra thấy ngay một hộp năm chiếc Ba con sói hàng nhập khẩu đàng hoàng! Thế là vợ nó không nói không rằng đổ cả xô nước ngâm xà phòng lên đầu nó. Mà chuyện có cái quái gì đâu? Nhà bố mẹ nó buôn thuốc tây, nó chỉ cầm về làm mẫu để nhập hàng về bán thôi mà? Tại sao phụ nữ thời buổi này không cho chồng cơ hội giải thích nhỉ? Xà phòng đắng lắm ai ơi! Vớ vẩn còn bị ung thư xà phòng! Đói xử dã man vậy liệu có xứng với từ vợ hiền không?

Còn thằng H “phấn”nữa chứ, vợ nó sai đi đổ rác lúc 6h tối, nó mặc mỗi cái áo may ô cháo lòng với cái quàn đùi mà không có sịp, xách túi rác đi, thế wuasi nào bốn ngày sau nó mới về. Vợ lại nhặng hết cả lên, đòi ly thân với ly dị.

Chuyện có cái quái gì đâu? Nó đi ra cổng thì gặp bọn tôi chuẩn bị lái xe đi Hải Phòng để dự hội thảo về sinh vật biển ở Đồ Sơn, rủ nó đi một lúc hco vui ai ngờ sáng hôm sau mới về.

Sang sáng hôm sau định về thì xe lăn ra hỏng nên phải sửa xe mất một ngày. Tối định về thì bon Hải Phòng bảo xe mới sửa thì đừng về đêm kẻo hỏng giữa đường không có thợ đâu, thế là đành đợi đến sáng ngày thứ 3. Mà khổ một nỗi là thằng bạn tôi mặc mỗi may ô quần đùi , tiền chả có một đồng thì muốn về sớm cũng không được.

Trưa ngày thứ ba về đến Hà Nội thì lại chưa đến giờ đổ rác, bọn tôi đành nhậu tiếp để chờ đến 6h tối. Nhậu vui quá nên quên mẹ nó mất đến luôn 12h đếm, giờ đấy về làm “đếch” gì nữa cho vợ nó chửi. Thế là lại ngủ ở nhà một thằng cho đến sáng ngày thứ 4, mà sáng về làm gì cho vợ nó mất ngủ, nên chúng tôi đi ăn sáng để đợi đến trưa. Trưa hôm đó chúng tôi chia tay nhau lưu luyến không thể tả nổi, đuổi thằng H “phấn” về mà nó không muốn về, nước mắt lưng tròng vì xúc động. Thế là lại nhậu một mạch đến 6h tối, lúc đó nó mới quay lại lấy cái túi rác đem đi đổ rồi về nhà! Đấy, có thế thôi chứ có cái quái gì đâu! Ít ra, phụ nữ thời nay cũng phải biết cái gọi là HOÀN CẢNH XÔ ĐẨY để mà thông cảm chứ?”

Đúng là, trách phụ nữ làm to chuyện một thì cũng trách các ông chồng 10. Vì các anh quá vô tâm, không để ý cảm xúc chị em, đi không thông báo tiếng nào… và 1001 lý do lý trấu thì chị em mới sinh nghi và không tin các anh chứ. Chuyện với các anh không có gì nhưng với chị em rất là …có gì. Các anh cứ rõ ràng, đánh tiếng 1 câu thì các chị em sẽ không bị mắc cái bệnh DEKTINBOCONTHANA đâu.

Với những mẩu chuyện đời thường được kể dưới lăng kính vui nhộn, cà khịa bỗng chốc khiến chúng ta vui vẻ, yêu đời hẳn. Một cuốn sách hài hước, giải trí cao giữa đời sống bộn bề đầy căng thẳng sẽ khiến bạn thư thái, thoải mái.

>> Đặt sách ngay tại : https://shorten.asia/vEnpb9Vh

Liên hệ công việc, đặt bài qua gmail: ngathanh2703@gmail.com

Hoặc facebook Nga Nguyễn

Hoặc Fanpage: https://www.facebook.com/reviewsachvamarketingonline

Review sách “Cũng là “TIẾNG EM” mà lạ lắm ” : Thoát mác “người tối cổ” với phiên bản siêu cấp hề hước của “TỪ ĐIỂN TIẾNG EM”!!!