Post Views: 115
Vào những ngày cuối năm, được cầm trên tay cuốn sách
“Vô Thường” của tác giả
Nguyễn Bảo Trung sẽ khiến lòng chúng ta ấm lại, biết trân trọng hơn những giây phút chúng ta được sống, còn được thở và nhìn thấy những người thân yêu luôn bên cạnh mình.
“Hiểu rồi rác cũng là hoa
Thương rồi muôn sự cho qua nhẹ nhàng
Tâm an trời đất sẽ an
Nhìn ra sân nắng cúc vàng lung linh.”
Những câu chuyện nhân văn và xúc động, thấm đẫm tình người sẽ đến với bạn.
– Sống sâu
Một người đàn ông khắc khổ 50 tuổi lên khám bệnh và được bác sĩ khuyên nên khám tổng quát. Bác sĩ nói chưa chắc là ung thư, cần khám thêm để đi đến kết luận.
Người đàn ông đó thảng thốt
” – Tại sao lại là tôi chứ
– Tại sao không là chú
– Tại…”
Một khoảng lặng kéo dài mặc dù ngày thứ Hai rất đông bệnh nhân nhưng bác sĩ lại chưa mời người tiếp theo.
Người đàn ông nói ông về cai thuốc và rượu có thể khỏi bệnh chứ? Nhưng bác sĩ đã thông báo
“Nhưng việc này giờ không còn ý nghĩa nữa rồi.”
Rượu bia và thuốc lá có sức hút gì khiến người ta mê mẩn đến vậy, nước mình là một trong những đất nước tiêu thụ bia rượu nhiều nhất trên thế giới. Vui nhậu, buồn nhậu, không vui không buồn cũng nhậu. Đến khi bệnh tật đi khám bệnh thì nhiều người đã đến giai đoạn cuối.
Lời khuyên khi được hỏi là nên làm gì bây giờ được bác sĩ đáp rằng qua bên Phạm Ngọc Thạch khám tiếp.
Khi người đàn ông hỏi còn sống được bao lâu nữa, bác sĩ đã nói không dám chắc, ” Có những thứ hôm nay đúng ngày mai sai… Điều quan trọng bây giờ không phải chú sống bao lâu, mà sống có thật sâu chưa?”
” – Sống thật sâu?
” … Ví dụ như có bao giờ chú đến quỳ gối bên mẹ chú và thì thầm lời cám ơn? Ví dụ có bao giờ chú qua con đường làng nơi ngày xưa ba chú dẫn chú đi học? Ví dụ như có bao giờ chú cảm ơn người vợ rất mực dịu dàng và chung thuỷ đã đi với chú ngần ấy năm mà không một tiếng than vãn dù chú nát rượu và nghiện khói thuốc?”
Và người đàn ông 1 vợ 3 con ấy thú nhận rằng mình chưa bao giờ nghĩ đến điều đó.
Khi người con trai của ông ấy được bác sĩ hỏi có biết bố mình bị ung thư phổi, anh ấy chỉ đáp một tiếng
– Dạ…
Anh kể mỗi khi xay là ông bố lại về đập phá nhà cửa, chửi bới vợ con, anh em thì không được đi học
Khi được hỏi có hận cha không, anh chỉ nói
– Không
– Dạ tốt xấu ổng cũng là cha mình mà bác sĩ. Đúng hay sai đâu có lỗi do ổng, tại ông bà hay môi trường sống nó thế.
Nhìn bóng hai cha con đi về mà lòng bác sĩ chùng xuống, cuộc đời sẽ không đối xử tệ bạc với người con có hiếu và đối xử tốt với cha mẹ mình.
– Ngoài kia ánh nắng lung linh
” – Anh ký giấy cho em nghỉ vài ngày qua bệnh viện Từ Dũ chọc ối đi.
– Em chọc ối để làm gì?
– Da, để biết con em sinh ra có thể bị mù, bị dị tật, bị chậm phát triển tâm thần… trong suốt cuộc đời nó không.
– giả sử, kết quả trả về là con em bị những điều em vừa nói thì sao?
– Ơ..
– Em phá bỏ nó à?
– Ơ…
-Ơ… Dạ, em hiểu lời anh nói chút chút rồi ạ.
– Ha ha, anh nói hơi bị đao to búa lớn một chút. Nhưng em nghĩ xem, em nên mừng vì cuộc sống đã trao tặng cho em ân sủng tuyệt vời và thiêng liêng đó là được làm Mẹ. Con nào cũng là con. Mọi đứa trẻ dù bình thường hay bất thường cũng nên được chào đón bởi chúng đến không phải một sự vô tình.”
Sau đó, nàng trình dược viên đi về và đi khám thai nhưng đến hôm sau nàng về và khóc như mưa
“- Em đang mang quái thai anh ơi. Nhiễm sắc thể nói thế.”
Khi được hỏi về hướng giải quyết ra sao, cô có trả lời rằng
– Tất cả đều kêu bỏ đi, nhưng em thương con em lắm, nó đã biết đạp rồi. Em cảm nhận được nó cử động bên trong mình.”
Tình mẫu tử, bản năng làm mẹ, bản năng bảo vệ và sợi dây liên kết mẹ – con đã trỗi dậy trong người phụ nữ ấy. Cô sẽ không bỏ con, không nghe lời mọi người và quyết sinh đứa trẻ này ra bằng bất cứ giá nào. Bởi vì mỗi đứa trẻ đến với thế giới này đều như một món quà mà Thượng Đế ban tặng bất kể chúng có ra sao đi nữa.
Bác sĩ đã khuyên
– Em hãy nghe lời anh đọc Chú Đại Bi suốt lúc mang thai ấy.
– Mọi thứ không bao giờ chính xác tuyệt đối.
– Con tặng bác cái ly nè. Ba con mới mua từ Pháp đó.
Mình mỉm cười xoa đầu đứa bé, ngoài kia hoa nắng rơi lung linh.”
Có thể một lòng hướng Phật, thầm cầu nguyện Chú Đại Bi hoặc do sai sót kĩ thuật nào đó nhưng dù sao, trong trường hợp này, phép màu đã đến với một bà mẹ với tình thương yêu con vô bờ bến và luôn mong điều tốt đẹp nhất, bảo vệ đứa con của mình.
 |
Vô thường – Nguyễn Bảo Trung |
– Đôi tay nhân gian chưa từng độ lượng
Bác sĩ có việc phải đi qua thăm khám cho những đứa trẻ mồ côi tật nguyền ở Thủ Đức, bác sĩ khám xong khi ra đến cổng gặp một ma sơ với dáng người nhỏ thó, chiếc lưng còng xuống. “Cô chỉ có một cánh tay trái, cánh tay phải đã cụt.”
Khi bước qua bác sĩ chào theo phép lịch sự nhưng khi cúi xuống “vô tình cảm nhận được mùi hương thanh thoát toả lan nhẹ nhàng từ cánh tay đang kéo chiếc cổng sắt nặng nề.
– Tại sao ma sơ tật nguyền lại có đôi tay thơm tho đến thế.”
Chi tiết đó cứa ám ảnh mãi tâm trí bác sĩ cho đến khi về nhà. Mọi đồng nghiệp đều trêu là bác sĩ nên đi khám tâm lí. Đến chính bác sĩ cũng hoài nghi hay mình mắc bệnh tâm thần?
Bác sĩ lại một lần nữa đi Thủ Đức để xác nhận lại và vẫn người ma sơ đó mở cổng và vẫn mùi hương thanh khiết từ đôi tay đó toả ra.
Người ma sơ đó tên Thị Mây và khi được hỏi lí do sơ chỉ bào do bị tai nạn giao thông mà bị mất một bên tay.
Sau đó, bác sĩ lại đến nhà dòng đó một lần nữa để tìm hiểu tại sao sơ Mây lại bị tai nạn. Linh mục kể rằng năm 16 tuổi, sơ Mây cùng mẹ đến nhà dòng xin khấn trọn đời. Lúc đó sơ Mây là con một lại xuất thân trong một gia đình giàu có nên Mẹ bề trên hơi ái ngại, nhưng sau đó nhà dòng đã nhận sơ Mây.
Năm 18 tuổi, Mây xinh đẹp như bao thiếu nữ khác, đôi tay mềm mại, khéo léo nấu ăn, thêu thùa. Mây giầu mình trong chiếc áo tu kín đáo.
Có hôm Mây xin Mẹ bề trên cho ra làng chăm mấy đứa trẻ mồ côi, ngày đêm đút cháo cho các em và bàn tay ấy còn ngày đêm chắp trước ngực để cầu nguyện cho các em.
Hôm kia, có một bé tung tăng ở sân, cổng mở, bé băng ra đường, xe tải lao tới. Khi các sơ chạy ra, em bé khóc thất thanh. “Bên cạnh em, Mây nằm nhắm nghiền mắt. Cánh tay phải bị bánh xe nghiền nát. Máu chảy lênh láng.”
Phải là một người như thế nào mới không quản cả tính mạng mình mới liều mình cứu một đứa trẻ không phải là máu mủ của mình. Sơ Mây đã vượt lên những điều trần tục, những toan tính như một thiên thần cứu giúp đứa bé mà không lo toan đến sự an toàn của bản thân.
Trong cuộc sống này, những người vì người khác mà không quan tâm đến mạng sống của mình thật sự rất ít. Phải yêu thương người khác như thế nào, phải có tấm lòng bao dung và mạnh mẽ như thế nào mới làm được điều cao cả, vĩ đại ấy.
Khép lại câu chuyện trong một buổi chiều nắng đẹp.
” Chỉ có hoa nắng mới kết vừa vương miện cho những con người ở đây. Tất cả các loài hoa thế gian, tất cả kim cương, ngọc bảo thế gian khi đính vào vương miện chỉ làm cho nó trần tục hơn, vật chất hơn mà thôi.”
“Bởi vì như linh mục Nguyễn Tầm Thường đã viết : hi sinh vì người khác luôn cho hương thơm bay ngược chiều gió. Gánh nặng vì tình yêu luôn song hành cùng sức mạnh vô song. Bất cứ gỗ đá nào chạm phải tình yêu đều trở nên bao dung mềm mại.”
Cho đi là nhận lại, hãy cho đi như Ma sơ Mây để thấy cuộc đời luôn đẹp.
– Tình yêu
Một bệnh nhân đặc biệt – X đã tử vong : ông ấy bị câm điếc bẩm sinh và do bị ngã từ trên lầu xuống.
Trước đó, vợ bệnh nhân X đã hỏi bác sĩ về tình hình sức khoẻ của ông có sao không.
Bác sĩ đáp chỉ có 5-10% cơ hội để qua khỏi nhưng cũng sẽ để lại di chứng nặng nề.
Người vợ chạy đến bên chồng khóc nức nở
“- Mình ơi… Sao mình bỏ tui mà đi… Mình ơi…”
“Lúc đó mình nghe muốn rớt nước mắt. Tiếng “mình ơi” ngọt ngào quá đỗi. Có tình thương thật trên đời bạn ạ. Tình thương ấy không phân biệt, không đòi hỏi. Thương chỉ vì thương thôi, tình thương đó mới đẹp, mới thật làm sao. Bởi vẻ bên ngoài bao giờ cũng tàn loại.
Nhiều người có mắt nhìn nhưng không thấy, có tai nhưng không hiểu, có miệng nói nhưng chỉ toàn lời khắc nghiệt trong khi những lời yêu thương lại quá nhiệm màu!
Mình tin, dù bệnh nhân có mất đi, nhưng chú vẫn ở lại dịu dàng trong trái tim của người vợ.
Thật khó mà lý giải được tình yêu!”
Phải là người như thế nào dù cho có câm điếc mà vẫn được người vợ yêu mến, trân trọng. Phải trải qua bao nhiêu kiếp mới gặp và nên mối nhân duyên tốt đẹp này. Tuy người đàn ông đó mất đi nhưng những gì khí sống ông làm sẽ luôn được vợ con nhớ mãi và ông sẽ luôn sống mãi trong trái tim người vợ. Yêu thương đôi khi không cần nói quá nhiều, đôi khi bằng hành động và đối phương thấu hiểu có lẽ là điều tuyệt vời nhất trên thế giới.
– Nơi tình yêu bắt đầu
” – Bác sĩ thấy tui không bác sĩ?
– Ông vừa nói vừa kéo tay áo sơ mi lên khoe “chuột” làm mình bật cười. Và mình đã cười suốt cho lần đầu tiên khám bệnh tại nhà bệnh nhân mới.
– Tui khoẻ lắm. Nhưng vợ tui yếu lắm. Bả bị tai biến, liệt nửa người, đi lại khó khăn.
– Nhưng vợ tui giỏi lắm nghe bác sĩ. Một tay bả chăm sóc mười một đứa con đó.”
Trong giọng nói của ông chứa chan sự tự hào, yêu thương với người vợ đang bị bệnh của mình.
Thoáng cái đã 7 năm bác sĩ điều trị cho ông bà, lần nào ông hay bà nhập viện cũng đều thấy tình yêu rất đỗi ấm áp, dịu dàng nơi họ.
Rồi đùng một cái, ông ngã và lại có người chăm sóc tại giường như bà vậy. Nhưng mỗi sáng con cái đưa ông ra tắm nắng hua chân tay, ông lại hôn lên tay bà rất đỗi dịu dàng, có khi lại uống chung cả cốc cà phê.
Khi ông bện tưởng sẽ đi trước bà nhưng bà khi hôn mê, đưa vào viện đến hôm sau thì mất.
Con cái sợ ông đau lòng nên giấu khi thì đến viện để bác sĩ Du điều trị, rồi hai tuần thì thấy Hường không ra chăm ông cũng hỏi sao không ra chăm má?
Chẳng biết bằng sức mạnh nào ông đã bò ra khỏi giường và khi biết bà đã mất, ông lặng lẽ ngồi trước bàn thờ bà và khóc.
Từ đó ông bỏ ăn và không nói chuyện nữa.
Khi đặt ống qua mũi để truyền thức ăn nếu tỉnh ông sẽ giật ra, chỉ còn cách truyền dịch và truyền đạm nhưng phải có người nhà canh.
Sau đó, bác sĩ Du nhận được cuộc điện thoại nói giọng như ông sắp đi rồi.
Ông nắm tay bác sĩ nhẹ nhàng rồi một dòng lệ nhỏ xuống, sau đó ông ra đi trước sự chứng kiến trước 11 người con và các cháu,và cả bác sĩ Du nữa.
” Mình biết ông đã để mặc mình cho mình chết đi vì trên cuộc đời này chẳng còn có gì có thể níu kéo ông nữa…
Mình biết bà đang đứng đợi ông nơi khu vườn đầy tiếng chim sẻ hót và hoa ti gôn nở với nụ cười thật hiền từ yêu thương…”
Có những cặp vợ chồng khi một người không còn, người còn lại sẽ muốn đi theo vì họ cảm thấy sống không còn ý nghĩa gì nữa. Tu trăm năm mới nên duyên vợ chồng, mới có thể đầu bạc răng long ở kiếp này, mới nên mối nhân duyên tốt đẹp này. Hãy trân trọng, yêu thương khi còn ở bên nhau.
– Một lần em đã đến, hân hoan ôi vui cuộc đời!
Em đã đến với cuộc đời này khi mẹ em sinh ra em với một vết bớt đỏ trên ngực và gửi em tại ngôi chùa nơi cao nguyên thăm thẳm cho sư ông chăm sóc.
Em không được đi học nhưng đã được học rất nhiều điều ở thiên nhiên.
“Em thường ngồi hàng giờ để nói chuyện với cây cỏ. Em yêu những con dốc dài hoang hoải dã quỳ. Em yêu chút se lạnh mỗi sớm mai thức giấc với đàn chim sẻ nâu ríu rít. Em cảm nhận cuộc sống thay đổi qua màu xanh của lá, màu vàng của hoa. Thi thoảng em bị chày máu nhiều từ cái bớt và đau. Nhưng rồi ngày qua ngày, em biết cách thích nghi với cơn đau thể xác ấy. Em hay nằm dài trên cỏ vào những buổi sớm mai, để nắng tắm rửa vết thương dùm em. Sư ông thường giúp em băng bó và bày cho em cách niệm bụt khi đau.
Khi mẹ về thăm em, mẹ quyết định sẽ đưa em đi khám khi thấy vết bớt loang lổ máu mủ và những hố đen hoại tử nơi ngực em.
Khi bác sĩ thông báo em bị ung thư da thời kỳ cuối , không thể chữa được, người mẹ đã khóc nấc lên và đi về phía em.
” Em đang ngồi thì thầm với cây sen đá trước hiên. Nắng lung linh rải xuống những vệt ánh sáng, mẹ phải dụi mắt vì tưởng rằng mình đang nhìn thấy một thiên thần nhỏ bé nào đó đi lạc vào cõi ô trọc này.”
Sau đó , cô bác sĩ có đi theo, hỏi địa chỉ hai mẹ con và tặng hai mẹ con 3 triệu đồng và khuyên người mẹ hãy tin vào phép nhiệm màu.
Lần này, mẹ đã ngủ cạnh em, đây là lần đầu tiên từ khi ra đời em được nằm ngủ cạnh mẹ.
“Em không ngủ, em khều sư ông dậy, dẫn đến bên chiếc chõng tre mòn, chỉ sư ông và nói : Mẹ đẹp lắm”.
Rất nhiều người đã đến do cô bác sĩ kia kêu gọi để quyên góp tiền chữa bệnh cho em.
” Em nhớ lại lời sư ông mỗi khi em đau và chảy máu: Con thấy không con còn may mắn hơn rất nhiều người. Con có đôi mắt sáng và trong để nhìn thấy đất trời bao la mầu nhiệm xung quanh con. Thấy được hạt sương lóng lánh trên đám cỏ, đêm qua tượng hình, sáng nay mất đi. Thấy được màu xanh mềm mại của những chiếc lá, theo tháng năm mưa nắng, chúng chuyển vàng, rồi một ngày thả mình bay theo gió để về với đất mẹ. Nhiều người cũng có đôi mắt như con, nhưng không phải ai cũng thấy đươc cái con đã thấy.”
Liệu có phép màu nào giúp em khỏi bệnh được không? Hãy cùng đón đọc tác phẩm “Vô Thường” các bạn nhé.
Với nhưng câu chuyện thấm đẫm chất “đời” do chính một người bác sĩ trong ngành viết về những trường hợp, ca cấp cứu khi đến bệnh viện. Những hỉ, nộ, ái, ố của nghề y, những trường hợp khiến người đọc phải rơi nước mắt, những phép màu của những bệnh nhân đong đầy trong cuốn sách nhân văn, giúp ta thêm trân quý những phút giây sống trên cuộc đời. Những lời tâm sự nhẹ nhàng, giàu cảm xúc, những tình cảm, những giá trị đậm chất nhân văn chắc chắn sẽ khiến bạn thêm trân quý cuộc sống này.
Liên hệ công việc, đặt bài qua gmail: ngathanh2703@gmail.com
Hoặc facebook
Nga Nguyễn:
https://www.facebook.com/nganga59
Hoặc Fanpage:
https://www.facebook.com/reviewsachvamarketingonline
1, Mình về Hà Nội để thương nhau: Có một Hà Nội thật bình yên, đáng yêu
2, Review sách “Có những điều chẳng thể nói cùng ai” : Mọi thứ cuối cùng rồi cũng sẽ ổn cả thôi, chỉ mình bạn mới có thể giúp chính bản thân mình
3, Review sách “Người xưa cảnh tỉnh” : Thói hư tât xấu của người Việt trong con mắt các nhà trí thức nửa đầu thế kỉ XX
Review sách “Thánh kinh dưỡng da”: Tổng hợp các tips chăm sóc da, dưỡng da siêu tiết kiệm để có làn da đẹp nhất ở bất kì độ tuổi nào