Đây là cuốn sách thứ hai mình đọc sau cuốn “Chắc gì ta đã yêu nhau” của nhà văn Minh Nhật.Vẫn giọng văn tràn đầy cảm xúc, chân thật mà mang đầy tâm tình, trìu mến. Lần này tác giả sẽ đem đến những câu chuyện hấp dẫn nào qua “Có những điều chẳng thể nói cùng ai“
Cuốn sách được chia làm 2 nửa “Ngày” và “Đêm”, nếu ngày là những điều tai nghe mắt thấy dễ nói ra thì “Đêm – phản vệ” chính là những điều trong lòng khó nói nhất, khó mở lời cùng ai cùng những tâm sự chất chứa…
A- NGÀY
1, PHỐ
“Phố là nơi nuôi tâm hồn tôi lớn lên nhiều nhất, và cũng là nơi tôi cảm nhận được nhiều điều nhất. Tôi gặp ở đó những cảm xúc mình tưởng chừng đã quên, gặp những người có lẽ sẽ không gặp lại, và gặp cả chính tôi, trong những ngày lang thang.”
Lớn lên mình vẫn chơi cùng nhau nhé
Thỉnh thoảng tác giả hay ngồi tại quán cà phê và thấy ghen tị khi nhìn thấy cảnh những đứa trẻ chơi với nhau ở phố đi bộ. Vì hình như càn lớn dần, chúng ta lại mất đi những người bạn thời thơ ấu.
Chúng ta hồi tưởng lại những người bạn chơi cùng thuở nhỏ, thuở còn ăn vội bát cơm rồi ra chơi với chúng bạn, chúng ta nhớ những lúc tiết kiệm tiền để mua truyện tranh, ăn bim bim cùng nhau, đánh nhau sứt đầu mẻ trán rồi lại cười cùng nhau… ai cũng có những đứa bạn như vậy khi còn bé. Tình bạn lúc đấy đẹp lắm, chỉ vì thích chơi với nhau nên chơi, vậy thôi.
Lúc đấy ai cũng mặc định “lớn lên mình vẫn chơi cùng nhau nhé” vì không chơi với chúng nó thì chơi với ai.
Khi lớn lên, chúng ta đã biết ngoài đám bạn mình còn có rât nhiều ngươi bạn mới, chúng ta kết bạn vì người bạn đó thông minh, hiểu biết hơn chúng ta, ta kết bạn vì dễ nhờ vả hơn… và bắt đầu thấy những đứa bạn cũ ” nhiều vấn đề” hoặc thấy họ xa cách, nhàm chán ….
Chúng ta mất đi sự kiên nhẫn, không thể níu giữ những mối quan hệ cũ, những người bạn cũ, đồng thời ta cũng có nhiều sự lựa chọn hơn, giờ đây ta lại chọn không chơi với người này thì ta chơi với người kia, cứ thế, những mối quan hệ quanh ta cứ xa dần, xa dần.
“Chúng ta đã mất đi những thứ chẳng thể nào lấy lại.”
Xanh
“Đêm của người này, có thể là ngày của kẻ khác
Chúng ta xé cuộc đời minh ra,
Vá bằng những niềm vui rời rạc
Ngắm phố và người với nỗi buồn chốc lát
Đặt cho mình những chuẩn mực vẩn vơ
Rồi ngưỡng vọng, và lặng yên chấp nhận
Chờ đời cũng vần như những khúc thơ
Ngắm hạnh phúc thôi, bỗng sao thấy khó thở…”
“Cuộc sống thành phố đôi khi giống những chiếc lồng khổng lồ” chúng ta nương tựa, rúc vào nhau khi mùa đông và cảm thấy ngột ngạt khi di chuyển trong thành phố vào mùa hè.
Vào mùa hè chúng ta dường như nổi điên vì phương tiện giao thông, vì kẹt xe, vì nắng nóng và rất dễ đưa ra những quyết định bột phát. Vì vậy, để điều chỉnh lại tâm trạng, chúng ta có những biện pháp công ty thì đi team-building, gia đình thì đi nghỉ mát, các cặp đôi thì đi phượt…. để làm dịu đi cái nóng ngày hè.
Những chiếc điều hòa dường như không làm dịu đi cái nắng ngày hè, nhà thì mát trong khi phố nóng hơn.
“Họ” thật kì lạ, trong khi than phiền về mùa hè ngày càng nóng hơn, khí thải nhiều hơn, khí thải từ các nhà máy gây ô nhiễm môi trường… thì “họ” vẫn cứ mặc nhiên xả rác, ngồi tại văn phòng thì xả rác từ túi ni lông vừa mua đồ ăn được mang tới, vừa chia sẻ bài viết về bảo vệ môi trường… Đó thật là một nghịch lí của con người chúng ta, hay nên gọi đó là “tiêu chuẩn kép” vừa đặt ra quy định nhưng cũng sẵn sàng phá vỡ nó, nếu kết quả sự việc thay đổi theo chiều hướng xấu thì chúng ta lại đặt ra quy định khác.
Chỉ thèm được hít hà không khí trong lành tự nhiên, thèm một chút cây xanh xoa dịu lại mùa hè nhưng còn đâu nữa mà cho chúng ta ngắm khi môi trường ngày càng xuống cấp, các tòa nhà mọc lên và cây xanh phải trả giá. Chúng ta lại vội vàng phải thích nghi với bầu không khí này, cái nóng này và chẳng còn cách nào khác.
Cứ thế, chúng ta cứ loay hoay trong mỡ hỗn độn do mình gây ra mãi không thôi.
Con tàu tốc hành cuộc đời
Có một quán rượu quen “tôi” thường ghé thăm nằm gần ga tàu lâu đời nhất Đông Dương: ga Hàng Cỏ. Nhiều năm trước đây là một quán cà phê, pha thứ cafe nhàn nhạt không nhiều người thích. Sau đó ông chủ bán thêm rượu vào buổi tối và thêm vài món nhậu kinh điển. Từ đó quán dần đông lên và trở thành nơi hẹn hò cho một quãng tuổi trẻ của nhiều người.
Thôi thì đủ hạng người từ sinh viên đến đại ca…. với đủ phong cách nói chuyện từ yên tĩnh đến quát tháo vào mặt nhau. Thêm những đám người sống một cuộc sống không lí tưởng, cứ loay hoay, luẩn quẩn trong cuộc sống của chính mình. Loa hoay với những nỗi lo thường nhật.
Chúng ta cứ loay hoay trong cuộc sống của chính mình, những nỗi lo cứ triền miên. Cuộc đời chúng ta như một chuyến du lịch trên tàu hỏa. Chuyến tàu chầm chậm rồi nhanh dần lên, trong khoảnh khắc đoàn tàu nhanh dần, chúng ta như bỏ lỡ điều gì đó. Đôi khi chúng ta ngủ quên và bên ngoài là cảnh đẹp chờ chúng ta. Hoặc phía cuối con đường, cuối chặng là một ai đó sẽ chờ chúng ta. Khi đó, chuyến tàu sẽ dừng lại.
Quán rượu đóng cửa, rượu cũng nhạt dần, sau đó một thời gian rồi đóng cửa. Một phần tuổi trẻ của những khách hàng quán rượu như vụt qua. Những kỉ niệm tuổi trẻ của họ như đọng lại nơi quán rượu thân quen nay đã không còn nữa.
Nhà
“Tôi gọi những thứ này là Nhà, không phải bởi nó xảy ra ở quanh nơi tôi sống, mà bởi tôi cảm thấy mình như luôn mang một phần ấy theo trong tâm trí, đi khắp mọi nơi. Gọi là Nhà, với tôi nó giống như một Lâu đài tâm tưởng – nơi lưu giữ những kí ức riêng tư và những mạch cảm xúc lạ lùng – vốn chẳng thèm chia sẻ cùng ai. Mỗi người đều có những lâu đài như vậy, giữ họ tỉnh dậy mỗi ngày và trở thành một phần trong dòng chảy cuộc sống.”
“Ngọt”
“Những người lớn đều từng là những đứa trẻ, nên cái gì ngọt người ta đều thường khó bỏ “
Đôi khi, người sáng suốt trong chuyện kinh doanh,kiếm tiền giỏi… nhưng khi yêu rồi lại rất u mê trong chuyện tình cảm và đôi khi vì quá yêu một người nên “làm những chuyện ngớ ngẩn trong tình yêu.”
Cô rõ ràng là người thông minh, trí tuệ nhưng lại yêu anh, tình nguyện chăm sóc , lo lắng cho chàng tra đó nhưng cuối cùng anh ta lại chọn người phụ nữ khác trong những giờ phút quyết định.
Cô buồn không? Chắc là có rồi, và có một dòng chia sẻ trên trang cá nhân của cô như thế này:
“Thuốc lá không tốt cho anh, anh thích
Rượu không tốt cho anh, anh thích.
Mà em đối tốt với anh, anh lại không thích?”
Con người ta kì lạ lắm, họ không lựa chọn hành vi theo sở thích tốt hay xấu, họ chỉ làm theo cảm tính bản thân miễn là điều đó không trái pháp luật.
Tình cảm cũng vậy, lại càng mang tính cảm tính, chúng ta không thể bắt một người có cảm tình với chúng ta được. Đôi khi chúng ta ở bên một người, chăm sóc người đó nhưng người đó lại không có cảm giác với chúng ta, không yêu chúng ta, và trong những giờ phút quyết đinh, họ lại không chọn chúng ta.
“Ta có tốt với nhau hay không cũng không quan trọng bằng ta có cần nhau không.”
![]() |
Có những điều chẳng thể nói cùng ai – Minh Nhật |
Những viên đá vô cực
Trên cuộc đời này có tốt lẫn xấu đan xen, trong tốt có xấu và trong xấu cũng đan xen cả tốt. Được hay mất là do chúng ta tự cảm nhận lấy.
“Nói về ‘đạo lý’, người ta có những câu như thế này
Một người không biết làm việc, cho dù có thay đổi công việc thì cũng không giải quyết được năng lực của mình;
Một người không biết trân quý gia đình, thì có đổi vợ đổi chồng cũng vậy;
Kỳ thực, dù yêu dù ghét, đều là chính bạn. Bạn thay đổi, thì hết thảy sẽ thay đổi.
Thế giới của bạn là do bạn sáng tạo ra; những gì của bạn hết thảy đều là do bạn sáng tạo ra .
Bạn biết yêu thương, cuộc sống của bạn liền ngập tràn tình yêu thương và hạnh phúc…”
Thiên đường hay Địa ngục chính là trong lòng bạn tạo ra.
Từ những bi kịch khốn cùng mà nảy sinh ra anh hùng, nảy sinh ra người biết nỗ lực hoặc sinh ra người bỏ cuộc.
“Những ‘bi kịch’ cũng tựa như những viên đá vô cực, đem lại sức mạnh mãnh liệt và không dễ kiểm soát.”
Định đoạt những bi kịch ra sao là phụ thuộc vào chính bạn.
“Không có một người nào mạnh mẽ mà cuộc sống của họ lại dễ dàng”
“Nếu không có những bi kịch mất đi những người thân yêu nhất trong gia đình, chúng ta chưa chắc đã có Jimmi Nguyen của Mãi mãi bên em, hay Keanu Reeves của John Wick, của Matrix”
“Không có cuộc sống của ai dễ dàng, chỉ là có những người chọn cách thở than, còn có những người chọn im lặng để bước qua đau khổ.
Bạn sẽ chọn gì?”
Đời sẽ thay đổi khi chúng ta thay đổi. Khi cuộc sống thử thách bạn, đừng nói tại sao lại là tôi mà hãy nói cứ thử thách tôi đi. Lửa thử vàng, gian nan thử sức. Khi cuộc sống của bạn dường như bị bủa vây bởi mọi thứ tồi tệ , bạn chọn gục ngã hay mạnh mẽ đứng dậy để đi tiếp?
B – ĐÊM – PHẢN VỆ
“Sam quết định sẽ tự tử, ngay tại đây và ngay trong đêm nay.”
Cô là một cô gái thật đáng thương, bị bạn trai chia tay và nỗi đau quá khứ bị người dì đánh đập,
“Mái tóc cô vẫn còn nhỏ nước xuống sàn, chiếc áo sơ mi ướt đẫm…”
Trước khi tự tử, cô muốn gặp ai, hình như chẳng có ai mà cô muốn gặp nhưng cô lại muốn ăn, phải, cô đi ra ngoài và giờ đã là 12h đêm, đường phố vắng tanh…
Cô dừng lại ở một quán ăn và gọi món Cơm Chiên Dương Châu, cô phục vụ ăn vận thật bụi bặm và không cần ghi order mà chỉ với trí nhớ tốt cô đã báo với đầu bếp món mà Sam gọi.
Cô phục vụ đoán ngay ra cô vừa bị thất tình và đã hỏi Sam, ban đầu Sam còn cáu gắt và khó chịu với câu hỏi quá đỗi riêng tư của cô và dần dần cô cũng phải chia sẻ về vấn đề của mình. Kì lạ thay, Mẫn – người phục vụ quán ăn còn biết là cô đang lưỡng lự giữa các phương án.
Sau đó, một người đàn ông bước vào, người đó với chiếc đầu trọc lốc và chiếc máy đánh chữ cầm trên tay, là Lu – thầy giáo cũ của Sam. Tuy ông nhớ Sam nhưng Sam không thể nhớ được tên ông, có lẽ do cô là một trong những học sinh có điểm số cao nhất cho nên đã để lại ấn tượng sâu sắc trong ông.
Rồi qua nét mặt, cử chỉ ông phát hiện ra Sam đang có chuyện buồn khó nói và cô đang rất tồi tệ.
Sam tâm sự và sau đó có những giọt nước mắt lăn trên khóe mi của cô, cô đã thú nhận bạn trai chia tay cô bằng cách gửi email , một cách chẳng tử tế gì…. và sau đó tất cả đã xúm lại an ủi cô.
Ai cũng kể rằng họ cũng đang sống một cuộc sống chẳng dễ dàng gì, cuối cùng Sam có từ bỏ ý định tự tử không? Chúng ta cùng theo dõi trong cuốn sách nhé.
Với những trải nghiệm phong phú từ thực tiễn cuộc sống, những điều đã được đọc, được nghe và lối dẫn dặt câu chuyện môc mạc, lôi cuốn, câu chữ được chọn lọc, cắt gọt tinh xảo, “Có những điều chẳng thể nói cùng ai” chắc chắn sẽ làm chúng ta lắng lại giữa cuộc sống xô bồ, nhìn ngắm bản thân mình ở đâu đó trong mỗi câu chuyện của tác giả Minh Nhật.
>Đặt sách ngay tại đây: https://shorten.asia/pU9ZsR8P
Đặt sách tại TIKI: https://shorten.asia/7twgbbkb
Liên hệ công việc, đặt bài qua gmail: ngathanh2703@gmail.com
Hoặc facebook https://www.facebook.com/ngangaSEO
Hoặc Fanpage: https://www.facebook.com/reviewsachvamarketingonline
Xem nhiều bài viết review sách hay tại : Blog review sách hay – review sách hay và kiến thức Marketing online miễn phí
Bài viết tương tự
1, Review sách:” Người xưa cảnh tỉnh”
2, Review sách “Tôi chỉ muốn sống một mình trong trái tim em”
3, Review sách “Mắt biếc”
4, Review sách “Vô thường” : Cuộc sống vô thường, hãy trân trọng từng phút giây chúng ta được sống
5, Review sách “Tám năm có bao nhiêu hoài niệm” : Chờ đợi đằng đẵng tám năm trời, vẫn mãi một tình yêu sâu đậm
Review sách “Thiên tài bên trái kẻ điên bên phải” Hâp dẫn, lôi cuốn , cuốn sách “hack não” khiến bạn đặt câu hỏi những người trong câu chuyện này là kẻ điên hay thiên tài?
Review sách “Kiếp nào ta cũng tìm thấy nhau”: Phải chăng chúng ta đã gặp gỡ nhau từ kiếp trước?
Review sách “Chắc gì ta đã yêu nhau”: Mọi thứ đều nhẹ, chỉ có tình cảm ta dành cho nhau là nặng mà thôi.
Beauty Salon near me in Ottawa