Thiên tài bên phải kẻ điên bên trái - Cao Minh

Review sách “Thiên tài bên trái, kẻ điên bên phải” : Hấp dẫn, lôi cuốn, cuốn sách “hack não” khiến bạn đặt câu hỏi những người trong câu chuyện này là kẻ điên hay thiên tài?

Họ là những thiên tài, những người cực kì giỏi trong lĩnh vực của mình, hoặc thậm chí họ đã nghiên cứu và thấu hiểu lĩnh vực ám ảnh họ nhưng do một số lí do nào đó họ lại bị chẩn đoán là tâm thần, hoặc cảm nhận bản thân đang thấy mình “bị bệnh”. Từ trí thức đến những người bình thường, tình trạng mắc bệnh và triệu chứng khác nhau đến mức nhiều tình huống thách thức, “hack não” cả những logic bình thường. Hãy khám phá câu chuyện của họ qua cuốn sách “Thiên tài bên trái, kẻ điên bên phảicủa tác giả Cao Minh nhé.
1, Vấn đề nhân vật 
“Anh chàng trước mặt tôi mắc bệnh hoang tưởng, luôn nghĩ mình là nhân vật chính của một cuốn sách, đồng thời cũng là tác giả của cuốn sách đó. Anh ta có bệnh sử hơn bốn năm rồi, ba năm trước bị nhốt vào bệnh viện. Thuốc thang gần như vô hiệu với anh ta, người nhà – vợ anh ta cung sắp bỏ cuộc.”
Do anh ta có nhiều biểu hiện hưng cảm nên “tôi”không hề mang máy ghi âm để tránh người bệnh bị dị ứng, không hợp tác với “tôi”
“Anh : tôi biết điều này vượt quá phạm vi lý giải của anh, nhưng đây là sự thật. Hơn nữa, cuộc nói chuyện giữa anh và tôi sẽ không xuất hiện trong tiểu thuyết. Nó chỉ là một câu thoang qua , ví dụ: ngày tháng năm nào, tôi gặp anh trong bệnh viện tâm thần , sau đó tôi nghĩ gì đó, đại khái là như vậy.
Tôi “Anh thật sự cảm thấy như vậy sao? Làm sao anh chứng minh được tôi chỉ là nhân vật anh tạo ra? Anh nói thử xem?
Anh : “Anh viết tiểu thuyết có nói rõ gia cảnh, thân thế của nhân vật cho độc giả biết không?
Tôi: Tôi chưa từng viết tiểu thuyết , tôi không biết.”
Anh ta cười :” Anh chắc chắn không biết rồi. Tôi đã nói rõ thân phận hiện giờ của tôi là nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết này, tôi tràn ngập trong toàn bộ tác phẩm, nhân vật của tôi không mang thân phận tác giả, cũng không thể mang thân phận tác giả, cái gì cũng rõ rành rành độc giả sẽ không hứng thú nữa.
Khi được hỏi anh tại sao anh ta không rút ngắn thời gian của cuốn tiểu thuyết, biến thành người ngoài hành tinh hoặc sáng tạo ra hình tượng siêu nhân đến cứu mình, anh đáp
“Anh thật thú vị! Thời gian trong tiểu thuyết như một dòng chảy và theo quy luật tự nhiên của truyện. Ba năm đối với độc giả chỉ là mấy hàng chữ, thậm chí còn ngắn hơn, nhưng trong truyện các nhân vật đều thật sự trải qua ba năm đó., yêu đương, kết hôn, sinh con, thăng chức, cãi nhau, ăn uống, cờ bạc, trai giá đủ cả. Làm sao thời gian của tiểu thuyết có thể nhảy vọt được chứ? Tôi là nhân vật chính, cần phải nhẫn nại với sự vô vị này. Còn cái gì mà siêu nhân, người ngoài hành tinh như anh nói, thật nhạt nhẽo, đây không phải tiểu thuyết khoa học viễn tưởng. Tư duy logic của anh có vấn đề.
Khi được hỏi nếu như anh ta là nhân vật chính của tác phẩm, vậy nếu anh ta chết thì câu chuyện sẽ ra sao? Anh ta chỉ đáp anh ta là nhân vật chính không thể chết được, còn hướng thứ hai anh ta vẫn khẳng định mình là nhân vật chính.
“Tôi : Đây là tiểu thuyết gì vậy ?
Anh : Về một số kiểu tình  cảm con người, có lúc rất bình lặng nhưng lại dễ làm lay động lòng người. Có những sự việc như thế mà, đúng không?
Tôi : Vậy anh có yêu vợ không?
Anh : Tất nhiên rồi, tôi viết như thế mà.
Tôi: còn con cái
Anh ta có vẻ hơi khó chịu: Những việc này… còn cần phải hỏi sao?

Tôi : Vậy tại sao ba năm trước anh lại có ý định sát hại các con anh?
Anh: Tôi không sát hại chúng. Tôi chỉ làm ra vẻ như vậy để dễ dàng đưa bản thân đến đây.
Tôi: Ý anh là anh gải vờ làm vậy? Vì muốn đến nơi này?
Anh: Tôi biết không ai tin, tuỳ thôi, nhưng đó là điều phải làm , không độc giả nào thích xem nước chảy bình lặng mãi, cần phải có cao trào.
“Nếu trong thời gian anh ở bệnh viện, vợ anh phản bội thì sao?
Tình tiết không được sắp đặt như vậy
Anh chắc chứ?
Con người anh thật là…

Anh ” Tôi tạo ra nhân vật của anh là người, hơn thế anh đã hoàn thành những việc anh cần làm.
Tôi “Tôi đã làm gì?
Anh :Làm cho tư duy cảm xúc của tôi biến động.”
Tôi gần như đã rơi vào cái bẫy của anh ta.

“Tôi : Bao giờ sẽ viết xong ?
Anh : Ừm , vấn đề này , tôi chưa nghĩ tới…”
Sau đó, “tôi” có đến hai lần nhưng anh ta toàn nói chuyện phiếm trên trời dưới biển, nửa năm sau anh ta được xuất viện.
Trước khi đi, anh ta bảo nhân vật tôi ngó xuống cạnh bàn sẽ thấy điều thú vị .
” Đó là ngày tôi và anh ta gặp nhau lần đầu tiên, kèm theo dòng chữ : “Nửa năm sau rời đi.”
Sau đó rất lâu, trước mắt tôi vẫn luôn hiện lên nụ cười giảo hoạt của anh ta.
Không thể xác định được người đàn ông trong câu chuyện này là kẻ điên hay thiên tài nhưng anh ta đã làm chủ được cuộc chơi, làm chủ được câu chuyện của mình và biến người khác chỉ là những “nước cờ” để phục vụ cho tiểu thuyết của anh ta.

5 cuốn sách tâm lý, thao túng tâm lý hay và hấp dẫn nhất hiện nay


2, Tính chân thực của giấc mơ

Nữ bệnh nhân này gặp khủng hoảng trầm trọng khi không tin vào ai, kể cả người thân, bạn trai, chuyên gia tâm lý…
Và cơn khủng hoảng của cô ấy xuất phát từ những giấc mơ.
“Tôi: Hôm qua cô có ngủ mơ không?
Cô: Tôi không ngủ
Gương mặt cô ấy có thể coi là mệt mỏi , nó trắng bệch , suy sụp do cảnh giác và mất ngủ một thời gian dài – có chút dấu hiệu của chứng hysteria.
Tôi: Cô sợ ngủ mơ? Tôi có chút hối hận vì hôm nay đã đến nên quyết định sẽ nói chuyện cẩn thận.”
Cô ấy đã mất ngủ rất lâu vì những giâc mơ giống nhau cứ tiếp diễn khiến bản thân cô không tài nào chợp mắt được.
“Theo lời cô ấy kể, những giâc mơ đều có tính liên kết , nghĩa là cuộc sống của cô ấy trong giâc mơ cũng giống hiện thực, liên kết cùng dòng chảy thời gian và quan hệ nhân quả. Ban đầu, vấn đề của cô ấy là thường xuyên lẫn lộn giữa các sự việc trong giâc mơ và  hiện thực, về sau cô ấy chấp nhận sự việc sống hai thế giới – cuộc sống hiện thực và cuộc sông trong mơ. Nhưng giờ vấn đề đã trở nên nghiêm trọng hơn, giâc mơ của cô ấy ngày càng kinh dị, đáng sợ nhất là chúng vẫn có tính liên kết. Cứ thử tưởng tượng mà xem, một bộ phim kinh dị mãi không có kết thúc.

Cô: Còn nhớ ngài Bóng không? Tôi phát hiện ra ông ta không đến để giúp tôi.
….
Ngoại trừ cô ấy ra, Ngài Bóng là con người duy nhất tồn tại trong giấc mơ của cô ấy , hình dáng và trang phục đều không rõ ràng mà chỉ xuất hiện trong mơ hồ. Ngài Bóng thườn xuyên cứu cô ấy. Ban đầu tôi tưởng Ngài Bóng là sự nuôi dưỡng tình cảm xuất phát từ lòng ái mộ của bệnh nhân đối với một đối tượng nam giới nào đó trong hiện thực. Nhưng sau nhiều lần các chuyên gia thôi miên cô ấy, tôi mới phát hiện ra không phải như vậy. Ngài Bóng thật sự chỉ là nhân vật trong mơ.
Tôi: ngài Bóng không phải là người cứu cô sao?
Cô: Không phải.
Tôi: Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Ông ta bắt đầu kéo tôi nhảy lầu.
Tôi : Để cứu cô thoát hiểm phải không? Trước đây cũng từng như vậy mà?

Không phải, tôi đã phát hiện ra mục đich thực sự của ông ta.
Mục đích gì?
Ông ta muốn tôi và ông ta cùng chết.

Tôi :Mặt mũi ông ta thế nào?
Cô: Đó không phải là mặt người… không phải mặt người…không phải…”
Kết quả của bệnh viện trả về rất ngạc nhiên : ” đa phần giấc ngủ của cô ấy đều không mơ, giấc mơ thật sự đều không quá hai phút. Trong lúc đó, cơ thể cô ấy bắt đầu co giật, ra mồ hôi, nhiệt độ tăng cao, rồi cô ấy giật mình tỉnh giấc. Gần như lần nào cũng vậy.
Cuối cùng cô ấy cũng không thể miêu tả được khuôn mặt của ngài Bóng, cô chỉ nói được gương mặt của ông ta luôn luôn thay đổi, không thể nhớ mặt.

Thiên tài bên phải kẻ điên bên trái - Cao Minh
Thiên tài bên phải kẻ điên bên trái – Cao Minh


Ba chú heo con 
Phần đầu: Người anh không tồn tại.
Ngồi trước mặt tôi là một người đan ông cao to vạm vỡ, ngũ quan khiến người khác sững sờ, nhưng nói chuyện lại nhỏ nhẹ mềm mại, khiến tôi lúc mới tiếp xúc không thích ứng nổi. Nhưng sau nhiều lần quan sát, tôi nhận ra nên gọi người đàn ông đó là “cô ấy” thì phù hợp hơn. Văn vẻ tôi không tốt nên không miêu tả được, nhưng hãy tin tôi đi, dùng “cô ấy” là phù hợp nhất.
Tôi: Xin lỗi, tuần trước tôi có chút việc không đến được, cô sống ở đây có quen không?
Cô: Ừm, cũng tạm, có điều buổi đêm hơi sợ, còn có anh trai tôi.
Cô ấy nghĩ mình có người anh trai, thực tế thì không – chính xác hơn là đã mất từ lâu, trước khi cô ấy sinh ra. Phiền phức là sau khi biết mình từng có anh trai, cô ấy dần dần tin rằng minh thật sự cps một người anh rất tinh tế, quan tâm chăm sóc cho em gái. Khi cô ấy giết người bạn trai từng sống chung, cô ấy kiên quyết nói anh trai đã giúp cô ấy giết người.

Tôi : Cô có thể cho tôi biết anh ấy hiện đang ở đâu không?
Cô: Tôi không biết anh trai đi đâu, nhưng anh ấy sẽ đến tìm tôi.

Tôi : Tôi muốn biết cô đã sát hại bạn trai mình hay anh trai cô đã giết bạn trai cô, hay anh cô bảo cô làm như vậy?
Cô ấy cúi đầu căn môi im lặng.
Tôi không biết mọi người vì sao không tin, tôi thật sự có một người anh trai, nhưng anh ấy không nói gì cả, cứ như không ai nhìn thấy anh ấy vậy, tôi không biết phải làm sao nữa, nhưng cầu xin anh hãy tin tôi được không?” Nói xong cô ấy bật khóc.
Khi được hỏi người anh khi nào xuất hiện, cô trả lời
“Bạn đêm , bạn đêm khi chỉ có mình tôi, anh ấy sẽ đến.
Tôi : Anh ấy nói những gì?
Cô: Anh ấy bảo tôi đừng sợ, anh ấy sẽ luôn ở bên tôi.
Tôi: Trong giấc mơ của cô sao?
Cô: Không thường xuyên, anh ấy có thể bước vào giấc mơ của tôi , nhưng rất ít, anh ấy nói làm vậy sẽ không tốt.

Tôi: Trừ cô ra, trong nhà cô có ai từng gặp anh trai cô không?
Cô: Mẹ có từng gặp anh ấy, còn nói anh ấy ngoan hơn tôi, không nghịch ngợm,  không đòi cái này cái nọ, anh ấy biết nghe lời hơn tôi.
Tôi: nói với cô lúc nào
Cô:lúc tôi còn nhỏ
Tôi: có phải mỗi lần cô nghịch ngợm hoặc không nghe lời thì đều nói vậy không?
Cô: Tôi không nhớ rõ nữa, hình như không hẳn vậy, nếu chỉ là lời nói lúc tức giận tôi có thể nhận ra.
Tôi: Câu chuyện Ba chú heo con do anh trai kể cho cô nghe à?
Cô: ỪM, hồi nhỏ tôi rất thích anh trai kể chuyện này cho tôi nghe.
Cô ấy tiếp tục kể chuyện Ba chú heo con và “Tôi” đã nhìn ra vấn đề.
Cô ấy không có giác quan thứ sáu, cũng không bị quỷ quái bám theo, tất nhiên cũng chả có người anh trai vớ vẩn nào.
Người anh trai không tồn tại của cô ấy, chính là một nhân cách khác của cô ấy.
Câu chuyện này khiến tôi liên tưởng đến bộ phim “7 nhân cách” và một vài bộ phim về chủ đề tương tự, họ trải qua những chuyện không vui hoặc những cú sốc tâm lí trong quá khứ. Mỗi khi trường hpj nào khẩn cấp, một nhân cách trong họ lại xuất hiện để xử lí tình huống đó, thành ra họ có rất nhiều mặt và nhiều nhân cách để cứu họ khỏi những tình huống khác nhau… một hội chứng rất phức tạp.
Mãi mãi, mãi mãi

Đây là trường hợp bệnh nhân khiến “tôi” đau đầu nhất
“Tôi: Dì dạo này khí sắc tốt hơn nhiều rồi.
Bà cười: Đến tuổi này rồi , không còn đẹp nữa , khí sắc không tốt thì thành bà phù thuỷ à? Haha
Tôi: Bệnh năm ngoài của chú…đỡ hơn chưa?
Bà: Đỡ nhiều rồi, đợt nằm viện đấy làm dì lo quá. Dì tuổi cao, cơ thể không còn khoẻ mạnh nữa, chịu không nổi vất vả, nhưng cũng không bỏ mặc ông ấy được. Cũng may giờ không còn vấn đề gì nữa, ông ấy phục hồi nhiều rồi. Nhưng ông ấy vẫn thường xuyên cảm thấy khó thở, đang nằm nghỉ trong phòng đấy.
Tôi liếc qua căn phòng trống trơn : “Không sao, Văn Đào (con trưởng của bệnh nhân) bận, bảo cháu đến thăm dì thay cậu ấy, tiện mang đồ qua.
Bà: Dì biết các cháu giờ bận nhiều việc, cuộc sống lúc nào cũng áp lực. Nhưng amays đứa nhà dì gần đây rất chăm về nhà, chắc không yên tâm hai ông bà già. Thật ra mọi việc đều ổn, các cháu cứ lo việc của mình, rảnh qua chơi là chú dì vui rồi.
Tôi: Dì cháu hỏi một việc, dì nhớ thời gian này năm ngoái dì đang làm gì không?

Năm ngoái, tầm này ? Hình như đón chú xuất viện…Nhưng những việc sau đó dì không nhớ…
Tôi: năm ngoái tháng mấy chú xuất viện ạ?
Đầu tháng năm
Đầu tháng năm theo lời người nhà bệnh nhân nói là thời điểm bố họ qua đời.
Theo lời kể của người nhà bệnh nhân: “Bố tôi mất năm ngoái, chúng tôi ai cũng buồn, nhất là mẹ tôi. Mấy lần chúng tôi còn tưởng mẹ sẽ đi theo bố tôi vì khóc quá nhiều… Một năm trở lại đây, mấy anh chị em thường đưa các cháu sang chơi với bà, nhưng mẹ tôi không đỡ hơn, toàn cứ nhắc tới là mắt lại đỏ… Mấy hôm trước về nhà, mở cửa ra thấy mẹ tôi khí sắc rất tốt, tôi vui lắm, nhưng vừa vào nhà tôi sợ quá. Di ảnh của bố tôi bị dẹp đi, cốc trà bố hay dùng lại được bày ra, mẹ còn bảo tôi ngồi nói chuyện với bố để mẹ đi nấu cơm. Chúng tôi nhìn khắp nhà, trong nhà chỉ có một mình mẹ tôi, nhưng dù chúng tôi nói thế nào mẹ cũng làm như không nghe thấy…Lúc ăn cơm, mẹ tôi bày thừa ra một bộ bát đũa, gắp thức ăn bỏ vào bát đấy suốt, rồi còn nói chuyện với chỗ trống đó…Tôi nghĩ do mẹ tôi không chấp nhận được hiện thực, thần kinh có chút…”

Bà nghĩ một lúc đột nhiên nhớ ra:  “Đúng rồi! Dì nhớ rồi, năm ngoái là kỷ niệm 40 năm ngày cưới của dì và chú, hai vợ chồng còn định rủ đồng nghiệp cũ tổ chức một buổi tụ họp nho nhỏ, tiếc là sức khoẻ của ông ấy yếu quá, không tổ chức nữa.”

“Nhà đôi kiểu cũ chỉ có hai phòng và một sảnh nhỏ, tôi đành quay lại căn phòng kia. Tôi để ý thấy cạnh cái ghế bà lão vừa ngồi có một chồng thiệp dày , tiện tay tôi cầm lên xem, đều là chồng thiệp ông bà tặng nhau suốt những năm qua; sinh nhật, năm mới, tết, kỷ niệm ngày cưới…Vừa định đặt chồng thiệp về chỗ cũ, tôi nhìn thấy một tấm thiệp nằm ngay trên đầu, theo ngày tháng ghi trên thiệp thì viết từ năm ngoái. Trên tấm thiệp là hàng chữ viết tay nắn nót, sạch đẹp, có vẻ là chữ của bệnh nhân. Xem xong, tôi cất tấm thiệp đi.

Tôi cảm thấy tình cảm rất nhỏ bé, không huy hoàng , cũng chẳng lẫm liệt, nhưng dù chỉ là một câu rất ngắn cũng khiến tôi rung động. Tôi viết đoạn văn này rất khô khan, bình thường không có thế giới huyền mỹ hay những suy nghĩ đầy màu sắc nhưng tôi vẫn muốn thử dùng văn chữ ngây ngô và tài nghệ yếu kém của mình , tuỳ hứng viết ra, vừa để kỷ niệm tình cảm chân thành của đôi vợ chồng già , vừa là câu viết trong tấm thiệp kia làm đoạn kết cho đoạn văn này.
Nhẫn trên ngón tay không còn lấp lánh
Váy cưới trong tủ sớm đã phủ bụi
Dung nhan chúng ta đều từ từ già đi
Nhưng tình cảm đó vẫn không thay đổi
Cảm ơn mỗi ngày anh mang đến cho em
Chính vì có anh
Em mới có dũng khí nói rằng
“Mãi mãi, mãi mãi!”
Phải yêu nhau và đau khổ đến mức nào khi ngày mà người mình yêu nhất rời xa thế giới này nên bà ấy mới trở nên như vậy. Bà ấy không tin vào sự thật nên đã tự huyễn hoặc ông vẫn còn sống để vơi đi nỗi mất mát. Như vậy mới nói gặp được nhau bởi chứ duyện, bên nhau bởi chữ nợ, hãy trân trọng người bên cạnh mình khi còn có thể.
Mưa rơi lặng thầm

Cô gái này khiến “tôi”mất đến 7 tháng để tiếp xúc cũng như chỉ ra căn bệnh của cô ấy, vì cô ấy rất : trầm lặng
Cô gái có biệt tài nhìn thấy màu của từng ngày, và khi cô ấy nói không ai tin trừ bà của cô. Bố mẹ của cô làm ở đài truyền hình nên ít khi để ý đến cô, cô vẫn là học sinh giỏi, đỗ đại học nhưng đến khi đi làm cô lại không muốn theo bố mẹ vào đài truyền hình mà chọn công việc liên quan đến nghệ thuật.
Mỗi ngày đối với cô ấy là một gam màu khác nhau, màu xanh là ngày vui, màu hồng là ngày có điềm báo xấu, ngày màu đỏ báo hiệu sắp có người mất. Cô ấy nói đúng vào ngày bà cô mất có một quầng sáng màu đỏ bao quanh bà.
“Ngày bà nội qua đời, sáng dậy tôi đã cảm thấy không thoải mái, tôi kéo rèm cửa sổ, sợ chết khiếp , tất cả đều là một màu đỏ máu, rất chói mắt. Tôi sợ tới mức trốn trong nhà không dám ra ngoài, đến tối thì nghe tin bà nội trong bệnh viện không ổn, mẹ dẫn tôi đến bệnh viện, tôi nhắm mắt khóc mà đi, trên đường ngã mấy lần, chân rách cả da. Mẹ mắng tôi, nói tôi không hiểu chuyện… Đến bệnh viện, thấy trên người bà nội là ánh sáng màu xanh biển, nhưng xung quanh toàn màu đỏ máu, tôi không rời tay khỏi bà, chỉ khóc…cũng vì sợ. Bà nội nói với tôi rất nhiều, bà nói màu sắc của mỗi ngày thật ra chỉ là màu sắc của mỗi ngày thôi, không đáng sợ. Bà còn nói bà cũng có thể nhìn thấy, vì vậy bà biết tôi không nói dối. Cuối cùng bà nói với tôi, mỗi ngày bà đều cảm thấy tự hào về tôi, vì tôi có cái người khác không có… Sau đó bà nói để lại màu xanh cho tôi, không mang đi, rồi một màu xanh in lên lòng bàn tay tôi…Mỗi lần tôi thấy vui, màu sắc đều rất sáng…Khi tôi buồn, màu sắc lại rất tối…Tôi biết bà tôi luôn luôn bảo vệ tôi…”

Lúc chuẩn bị ra về , tôi dùng cây bút màu xanh đổi lấy bí mật của cô ấy : Cô ấy thích trời mưa, vì theo như cô ấy nhìn thấy trời mưa có màu xanh, mỗi giọt đều vậy.
Xuống dưới nhà, tôi ngẩng đầu lên, thấy cô ấy đang dựa cửa sổ ló đầu ra, tay vẫy vẫy cây bút màu xanh.
Hình như tôi đã cười.
Đi trên đường, tôi gập ô lại, cứ để mình bị ướt.
Mơi rơi thầm lặng.
Và còn có những câu chuyện mang màu sắc liêu trai, những bí ẩn khoa học mà không nhiều người biết, những diễn giải của những bộ óc siêu phàm khiến chúng ta thắc mắc họ là thiên tài hay người điên đang chờ bạn đón đọc tác phẩm.

> Đặt sách tại TIKI: https://shorten.asia/T5x6UM5y

 

-Shopee:https://shorten.asia/1xcE9AzY

-Fahasa: https://shorten.asia/zFZDe3Cv

Liên hệ công việc, đặt bài qua gmail: ngathanh2703@gmail.com

Hoặc facebook Nga Nguyễn

Hoặc Fanpage: https://www.facebook.com/reviewsachvamarketingonline

1,Review sách “Tám năm có bao nhiêu hoài niệm:”Chờ đợi đằng đẵng tám năm trời, vẫn mãi một tình yêu sâu đậm
2, Review sách “Cô gái cãi lời thượng đế”: Hành trình kì lạ của Thuỵ Khanh quay trở lại quá khứ để cứu người con trai 17 tuổi mà cô yêu nhất 
3, Review sách “Vô thường” : Cuộc sống vô thường, hãy trân trọng những phút giây chúng ta được sống
4, Review sách “Mình về Hà Nội để thương nhau”có một Hà Nội thật bình yên, đáng yêu
Review sách “Cô gái như em”: tình yêu kì lạ giữa một cô gaí Mỹ với chàng doanh nhân Ấn Độ sẽ dẫn bạn đến những tình huống li kì, thú vị 
Review sách “Thánh kinh dưỡng da”: Tổng hợp các tips chăm sóc da, dưỡng da siêu tiết kiệm để có làn da đẹp nhất ở bất kì độ tuổi nào 
Review sách mới “Đã qua rồi chẳng vãn hồi chỉ cần bước tiếp thôi”: Lắng nghe thật sâu bên trong bạn để cân bằng trong cuộc sống
Review sách “Kiếp nào ta cũng tìm thấy nhau”: Phải chăng chúng ta đã gặp gỡ nhau từ kiếp trước?
Review sách ” Năm thương, tháng nhớ, không ngày gửi đi” : Vui, buồn, giận hờn, tiếc nuối, mang chất nhạc,chất thơ vào trong từng câu chuyện tình yêu

Review sách “Đừng Để Mất Bò”: 7 chiến lược thông minh giúp hệ thống bán lẻ vận hành trơn tru, tránh thất thoát trong kinh doanh

Review sách “Khởi Nghiệp Du Kích”: “Đập tan” nỗi sợ khởi nghiệp khi kinh nghiệm và nguồn vốn hạn hẹp

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *