em sẽ đến cùng cơn mưa -

Review sách ” Em sẽ đến cùng cơn mưa’: Sự trở lại kỳ diệu, ngọt ngào của Mio trong một chiều mưa sẽ diễn ra như thế nào ?

Khi một gia đình đang hạnh phúc bỗng nhiên thiếu vắng bàn tay chăm sóc của người mẹ sẽ buồn đến mức nào. Và cha con Takumi đã mất đi người vợ, người mẹ dấu yêu của mình 1 năm rồi. Nhưng cô ấy đã “quay trở lại ” trong một chiều mưa, cùng theo dõi “Em sẽ đến cùng cơn mưa” của Ichikawa Takuji để đón xem sự trở lại bất ngờ của Mio nhé.

CUỘC SỐNG CỦA HAI BỐ CON KHI EM RA ĐI

Takumi, Mio và Yuji là một gia đình hạnh phúc. 1 năm trước, căn bệnh của Mio đã cướp đi của 2 cha con một người mẹ dịu hiền, một người vợ hết mực yêu thương, chăm lo cho chồng.

Sự ra đi của Mio đã để lại một khoảng trống lớn trong lòng hai cha con, 2 người lúc nào cũng không nguôi nhớ thương về Mio. Và một mình Tkumi phải trở thành gà trống nuôi con, vừa đi làm ở văn phòng luật sư vừa chăm sóc bé Yuji vừa tròn 6 tuổi. Đã vậy, anh còn mắc chứng bệnh không thể kiểm soát trước đám đông, sợ hĩa khi đi thang máy, vào rạp chiếu phim,nói chung rất sợ các không gian hộp đóng kín. Sức khoẻ của anh cũng không mấy tốt nữa. Nhưng cuộc sống của hai cha con vẫn phải trôi qua ngày qua ngày.

“Khi Mio qua đời tôi đã nghĩ thế này.

Ai đó, người đã tạo ra tinh cầu của chúng ta, phải chăng lúc ấy, đang tạo thêm một tinh cầu ở đâu đó trong vũ trụ…

Tinh cầu nơi người ta sẽ tới sau khi qua đời.

Tinh cầu mang tên Lưu Trữ.

“Lưu Trứ?” Yuji hỏi

Không phải , tinh cầu Lưu Trữ.

“Lưu Trứ?”

Lưu Trữ.

“Lưu”, Yuji ngẫm rồi nói tiếp , “Trứ?”

Thôi được rồi.

Nơi ấy giống như một thư viện khổng lồ , rất mực yên tĩnh , sạch sẽ và ngăn nắp.

Đại để là một nơi rộng mênh mông, với hành lang dài ngút mắt chạy xuyên các toà nhà.”

Có nghĩa là người đó sẽ lên tinh cầu Lưu Trữ và nhớ các ký ức về người thân của mình.

Nói thêm một chút về hoàn cảnh của hai bố con Takumi

“Văn phòng cách khu nhà của tôi chưa tới năm phút đạp xe. Khoảng cách lí tưởng đối với một người không chịu nổi các phương tiện giao thông như tôi.

Tôi làm ở đấy đã được 8 năm.

Khoảng thời gian đó không hề ngắn. Lấy vợ, có con, và vợ rời đến một tinh cầu khác.

Khoảng thời gian đủ dài cho ngần ấy chuyện xảy ra.

Vậy đấy, giờ ở tuổi 29, tôi đã là ông bố độc thân với một cậu con trai 6 tuổi.

giám đốc văn phòng rất tốt với tôi.

..

Khi Mio mất, tôi vốn yếu đuối lại càng thêm yếu đuối, ngay cả chút sức lực để thở cũng ngày càng cạn kiệt.

Suốt một thời gian dài, tôi bỏ bê công việc, gây biết bao phiền toái cho văn phòng. Tuy vậy, ông giám đốc không tìm người khác thay thế mà chờ cho tới khi tôi đủ sức gượng dậy. Sau đó,ông còn cho phép tôi chỉ làm đến bốn giờ chiều. Tôi đề đạt nguyện vọng rằng không muốn Yuji ở nhà 1 mình sau giờ tan học và ông đã đáp ứng. Làm vậy tuy lương ít đi, nhưng bù lại tôi có được khoảng thời gian không thể đổi bằng tiền.

Nghe nói ở thị trấn có nhận giữ trẻ sau giờ học, nhưng nơi tôi ở không tồn tại mô hình hữu ích này.

Bởi vậy, tôi rất biết ơn ông giám đốc.”

Sau khi vợ qua đời, do thông cảm với hoàn cảnh của gà trống nuôi con, lại cộng thêm sức khoẻ của Takumi cũng yếu nên ông giám đốc và người đồng nghiệp Nagase đã hết sức tạo điều kiện cho anh có thể chăm sóc đứa con và có nguồn thu nhập, mặc dù anh còn bị bệnh trí nhớ hơi kém nữa. Thật đúng là trên cuộc đời vẫn còn người tốt quan tâm đến hoàn cảnh của hai bố con anh.

Hai cha con mỗi khi rảnh hay qua công viên mỗi tuần, khi ngang qua hai cha con luôn ghé lại một chút trò chuyện với thầy giáo Nombre và con chó dễ thương Pooh của ông ấy. Có thể nói ông như là người bạn duy nhất của họ ở thị trấn nhỏ bé này.

Hôm nay, hai bố con đã “phá luật ” khi quyết định làm món mới bắp cải cuộn thịt thay bằng món cà ri.

“Con bảo này

gì cơ?

Món bắp cải cuộn thịt có mùi vị thế này ạ?

Bố nghĩ là không.

Với cả…

Sao?

Vị chán quá

Bố đồng ý.

Sau đó là khoảng năm giây im lặng.

Con bảo.

Ừ?

Con phát hiện ra điều này.

Điều gì?

Hình như con đã mua nhầm

Nhầm cái gì?

Nhầm rau diếp với bắp cải.

Ồ?

Lại 5s im lặng

Con xin lỗi,

Không, không sao. Con đừng lo. Vì lúc nấu bố cũng chẳng phát hiện ra.

Thật ư?

Ừ.”

Cuộc sống của hai bố con thật khó khăn khi người mẹ ra đi. Cửa nhà không gọn gàng, sạch sẽ. Ngay cả những món ăn đơn giản người bố cũng khó khăn khi hoàn thành. Thiếu vắng bàn tay người phụ nữ trong gia đình quả là thiệt thòi với hai bố con.

TỪ KHI EM ĐẾN

Thỉnh thoảng hai cha con lại vào rừng chơi, chỗ chơi quen thuộc của hai cha con là xưởng rượu. Ở đó có đủ loại ốc vít trên đời mà Yuji có thể thu lượm được và chôn “kho báu ” đã kiếm được xuống đất.

Khi trời sắp mưa , Takumi rủ con về .

“Nhưng Yuji không nghe tiếng tôi. Trán bết tóc vì dính nước mưa, thằng bé hơi chúi về phía trước , như thể đang nhìn vào thứ gì đó, mặt đầy vẻ nghiêm trọng . Thằng bé chau mày, chăm chú quan sát bằng ánh mắt đăm chiêu , già dặn so với tuổi.

Tôi dõi theo ánh mắt Yuji.

..

Tôi dùng ngón tay gạt nước mưa đọng trên lông mi, mở to mắt nhìn lại lần nữa. Ngay lập tức, tôi nhận ra một dáng hình quen thuộc.

Không thể có sự nhầm lẫn ở đây.

Kia chính là Mio.

Nàng ngồi thu mình trước cánh cửa, trên người khoác chiếc áo len mỏng màu hoa anh đào. Tôi cúi nhìn Yuji. Thằng bé cũng ngước lên nhìn tôi. Hai mắt thằng bé mở thao láo, miệng há hốc hình chữ O.

Yuji khẽ thì thào, hệt như lúc kể cho tôi chuyện bí mật.

“Takkun ơi nguy rồi.”

Mắt Yuji chớp liên tục.

“Mẹ kìa !” Yuji nói . “Mẹ từ tinh cầu Lưu Trứ về.”

Hai bố con dè dặt tiến gần Mio. Không phải vì sợ. Không có ông chồng nào lại sợ linh hồn vợ mình cả. Mà vì tôi có cảm giác chỉ chút xao động trong không khí cũng đủ xoá đi sự hiện diện của nàng.

Yuji chắc cũng nghĩ thế. Vì tôi không thấy thằng bé chạy ào đến ôm Mio ngay.

giả thiết về một người giống hệt Mio.

Đây là một cô gái hoàn toàn xa lạ có ngoại hình giống như chị em sinh đôi với nàng. Hoặc là chị em sinh đôi thật chứ không phải người lạ.

Tôi nghĩ đến tất cả những điều trên trong lúc chậm rãi tiến lại gần nàng, tuy nhiên, ý nghĩ chiếm trọn tâm trí tôi lúc này là người con gái trước mặt tôi đây chính là linh hồn vợ tôi.

Bởi nàng đã nói với tôi.

“Đến mùa mưa, em sẽ quay lại để xem 2 bố con sống thế nào.”

Nàng đã giữ lời hứa, quay về gặp 2 bố con vào một ngày mưa Tháng Sáu.

Khi chỉ còn một chút nữa là chạm được vào nàng thì tôi nhận ra. Bên vành tai phải của nàng có 2 nốt ruồi nhỏ xíu. chiếc răng khểnh trắng muốt thấp thoáng sau đôi môi khép hờ.

Cô gái này không phải ai đó giống hệt Mio, cũng không phải chị em sinh đôi hay người nhân bản.

Cô chính là Mio.”

Người phụ nữ đó ở ngay trước mặt hai cha con, người vợ, người mẹ mà hai cha con đã nhớ nhung tha thiết đang ở trước mặt hai người. Takumi cùng Yuji run un khi không biết là người thật hay là linh hồn. Niềm vui sướng, xúc động như vỡ oà khi hai cha con gặp lại người mà dường như cả đời họ sẽ không còn có cơ hội gặp lại lần nữa.

Sau đó, hai cha con đã đưa Mio về nhà, hai cha con giấu nhẹm chuyện “cô ấy ” đã mất cách đây mộ năm trước và giả vờ như cô mới chỉ ốm dậy một tuần và hoàn toàn mất trí nhớ.

Cô thấy tò mò và bắt đầu hỏi về mọi thứ từ tuôi của bé Yuji, bộ quần áo hai bố con mặc là mấy hôm chưa giặt, hai người quen nhau ra sao…

“Khi gặp nhau , chúng mình mới 15 tuổi, thế giới của hai đứa chỉ có hôm qua, hôm nay và ngày mai.

Chắc em cũng hiểu. Ở tuổi ấy, chúng mình chẳng bao giờ nhìn lại ngày xưa cũng như tính đến những chuyện xa vời.

Em gầy khủng khiếp.

Trông em chẳng có chút gì nữ tính, em giống linh hồn của chiếc thìa cà phê có hình cô gái hơn là một thiếu nữ. Em để tóc cụt lủn , có lẽ là ngắn nhất lớp (tính cả hội con trai)

Đã thế, em còn đeo gọng kính kim loại màu bạc.

Con gái ở tuổi ấy mà như vậy thì có khác nào tuyên bố : ” Tôi chẳng có hứng thú gì với bọn con trai hết. Hãy để tôi yên.”

Cũng phải nói thêm là em tương đối đẹp, nếu xét về mặt thẩm mĩ. Nói gì thì nói, đường cong bao quanh đầu, vòng xuống cổ và cằm của em thuộc dạng đáng kể. Rất tuyệt hảo về mặt não tướng học…

Năm 15 tuổi , anh đã gặp một cô gái như vậy.

Chúng mình học cùng lớp , cùng tổ , anh ngồi ngay đằng sau em.”

Một cô gái tuy không đẹp , không theo mốt những cô nàng cùng thời. Nhưng sâu trong Takumi, cô là một điều gì đó rất đặc biệt, khiến anh không thể nào quên.

Bẵng đến khi chia tay cấp 3, Mio đưa cho Takumi cuốn sổ lưu bút, sau đó chàng đã để quên chiếc bút quý giá chỗ nàng. Sau bao lần hẹn nhau, nàng cũng đã đứng ở ga tàu đợi chàng, nhưng lần này đã khiến chàng ấn tượng.

“Tóc en đã dài chấm vai.

Hồi mới vào cấp 3, tóc em ngắn cũn, khi ra trường cũng vẫn còn ngắn. Thế mà giờ đã dài chấm vai rồi. Phần tóc mái rm để bằng đã chớm llong mày, hai bên tóc mai được em bvawts ra đằng sau và ghim lại bằng kẹp tóc. Em đã chuyển sang kính áp tròng, trước đây cũng có lần anh thấy em đeo kính áp tròng. Vì vậy, mái tóc của em chính là điều khiến anh ngạc nhiên nhất.

Em trông rất nữ tính. Em giờ đã là thiếu nữ bước vào tuổi cập kê có mùi hương và làn da ấm áp, không còn giống như linh hồn của chiếc thìa cà phê nữa.

Em cũng không còn nói “Tôi chẳng có hứng thú gì với bọn con trai hết. Hãy để tôi yên.”

Anh có cảm giác dường như em đang nói với anh:

“Hãy nhìn và thích tớ đi.”

Khỏi phải nói trong trường hợp này chắc chắn là một trong những tác dụng “phụ” của dậy thì thành công. Cô bạn mà chàng luôn coi là đặc biệt bỗng dưng thay đổi 180 độ khi trở nên nữ tính hơn, lộng lẫy hơn . Việc nàng ra dáng một nàng thiếu nữ xinh đẹp khiến trái tim chàng xao xuyến và thổn thức. Và ngay lập tức chàng muốn hẹn hò ngay với cô gái xinh đẹp này.

Và cả chuyện về những bức ảnh cũng khiến Mio tò mò.

” Trông em cứ như người khác.

Bức ảnh chụp hồi đám cưới. Nàng mặc chiếc váy cưới màu trắng, còn tôi mặc bộ vest Tuxedo . Nàng cười chúm chím , còn mặt tôi trắng nhợt như tờ giấy do căng thẳng.

Đẹp quá.

Em đẹp?

Đương nhiên rồi.

Cảm ơn chồng, nàng nói.

Trông chồng có vẻ không được khoẻ.

Đấy là lúc anh sắp bị ngất. Suốt lễ cưới, em luôn phải hỏi anh có sao không?

Vất vả đến thế sao?

Lúc nào chả thế. Nhưng anh đã hoàn thành xuất sắc.

Cảm ơn chồng.

Không không.

Bức ảnh thứ 2 là ảnh chụp tập thể chụp trước cửa nhà thờ.

Đay là bố em, mẹ em, đây là em gái và em trai em.

Tôi chỉ cho nàng từng người.

Trông ai cũng hiền lành.

Ừ.

Nhưng đám cưới có vẻ nhỏ nhỉ. Chỉ có từng này người?

Ừ, tất cả đấy. Toàn người trong gia đình thôi. Người cao lớn ngay phía sau là cha cố.

..

Chúng mình có giữ được lờ thề không?

Có chứ. Chúng mình luôn yêu nhau trong bất kỳ hoàn cảnh nào còn gì?

Vâng.

Lúc nào cũng thế.

” Bức này bụng em to quá.

Yuji đang nằm trong đó mà.

Mặt em sưng hết cả lên.

Ừ, hồi này sức khoẻ em bắt đầu xấu đi.

À, ra vậy.”

“Đây là ảnh Yuji lúc mới sinh xong ạ?

Mặt thằng bé rõ là buồn cười.

Đâu có. Đáng yêu thế này cơ mà.

ANh thấy hơi buồn cười.

Ừ nhỉ” Nàng nói. “Công nhận.”

Được nửa năm là cu cậu bắt đầu thay đổi. Tóc mọc nhiều hơn, mắt nhìn cũng lanh lợi hơn.

Còn bức này?

Đó, từ hồi cu cậu được nửa năm đó.

Công nhận là giống hoàng từ Anh quốc.

Công nhận.”

Toàn những bức ảnh ghi dấu ấn những cột mốc quan trọng trong cuộc đời hai người được nhớ lại. Từ tiệc cưới cho đến khi đứa con là kết tinh cho tình yêu của họ chào đời. Một gia đình hạnh phúc.

Và rồi cuộc sống của cả gia đình sẽ diễn ra như thế nào? Mio có ở lại cùng hai cha con mãi mãi để tiếp tục những ngày tháng êm đềm không, mời các bạn theo dõi tác phẩm.

Với giọng văn nhẹ nhàng, hồn nhiên, mạch truyện diễn ra hết sức tự nhiên , mạch lạc. Nếu ví đây là một bản nhạc thì là một bản nhạc êm đềm , khiến chúng ta cứ muốn tiếp tục nghe mãi. Những con người tốt đẹp, những câu chuyện bình dị cứ thế kéo chúng ta đi hết trang này đến trang khác, như thôi miên vậy. Nghệ thuật miêu tả tâm lý nhân vật đặc sắc, điểm nhìn hoà vào với nhân vật đã tạo nên một tác phẩm nhẹ nhàng nhưng vô cùng cuốn hút.

>> Đặt sách ngay tại đây: https://shorten.asia/W2Qut9RQ

Đặt sách tại TIKI: https://shorten.asia/MzYMHY4n

Liên hệ công việc, đặt bài qua gmail: ngathanh2703@gmail.com

Hoặc facebook Nga Nguyễn

Hoặc Fanpage: https://www.facebook.com/reviewsachvamarketingonline

Review sách “Đường về nhà”: Hành trình dũng cảm,táo bạo của một cô gái nhỏ đạp hơn 3000 cây số từ Bắc Kinh về Hà Nội

Review sách “Chiến binh cầu vồng”: Giáo dục đã thắp sáng khát vọng, mong ước của những đứa trẻ nghèo đảo Belitong như thế nào?

Review sách “Lâu đài bay của Pháp sư Howl”:Liệu pháp sư Howl có hóa giải được lời nguyền đã biến Sophie thành một bà lão già nua, xấu xí

Review sách “Em”:Dù là EM hay ME, hãy thành thật với chính mình, với cảm xúc của bản thân

Review sách “Ngồi khóc trên cây”: Số phận đôi khi sẽ thử thách chúng ta theo những cách rất đặc biệt

Review sách “Trải nghiệm khách hàng xuất sắc” : “Gót chân Asin” của nhiều doanh nghiệp và những bí quyết chạm đến trái tim khách hàng bằng trải nghiệm

Review sách “Hạnh phúc là”: 500 gợi ý để sống trọn từng giây

Review sách “Ý tưởng này là của chúng mình”: Quảng cáo vui lắm, rảnh vô làm chơi !