totto-chan bên cửa sổ

Review sách “Totto – chan bên cửa sổ: Điều gì chờ đợi cô bé học sinh tinh nghịch ở trường học kỳ diệu của những toa tàu?

Một cô bé nghịch ngợm, hiếu động tưởng như sẽ làm các thầy cô giáo bó tay bỗng chốc thay đổi khi được chuyển đến trường học Tomoe. Hãy theo chân tác giả Kuruyanagi Tetsuko“Totto-chan bên cửa sổ” tìm hiểu tại sao lại có chuyện kỳ lạ như vậy nhé.

“Rời khỏi chuyến tàu Oimachi ở ga Jiyugaoka, mẹ kéo tay Totto-chan đi qua cửa soát vé. Totto-chan , vi chẳng mấy khi có dịp được đi tàu điện nên thấy tiếc lắm nếu phải trả lại tấm vé cô bé đã giữ cẩn thận suốt từ nãy.

“Cháu không được giữ cái vé này ạ? “Totto-chan hỏi bác soát vé.

“Không được.” Bác soát vé trả lời, giật tấm vé từ tay Totto-chan.

Totto-chan chỉ vào đống vé tàu chất chất đầy trong cái hộp để cạnh cửa soát vé, hỏi:

“Tất cả chỗ này là của bác đấy à?

Bác soát vé vừa giật lại vé từ tay những người đi qua cửa và trả lời:

“Không phải của bác, của nhà ga.”

“Ồ…”

Totto-chan đi cùng với mẹ đi đến ngôi trường mới để xin học cho cô bé

“Ngôi trường mà hai mẹ con đang sắp đến đây, nhỡ mà họ không nhận Totto-chan thì…Gương mặt xinh đẹp bên dướ chiếc mũ nỉ có gắn bông hoa nhỏ xíu của mẹ trở nên đăm chiêu.Mẹ nhìn Totto-chan đang tung tăng, vừa đi vừa nói luôn mồm . Totto-chan không biết nỗi lo lắng của mẹ nên cười rất vui khi thấy mẹ quay sang nhìn mình

“Mẹ ơi, thôi , con không làm hai cái đó nữa đâu, con sẽ làm người hát rong trên phố.

Mẹ nói, giọng hơi thất vọng:

“Nào, muộn rồi. Thầy hiệu trưởng đang đợi đấy. Con đừng nói nữa, nhìn đằng trước rồi đi đi.

Nói một chút vì lý do tại sao Totto-chan chỉ mới học lớp Một đã bị nhà trường cho thôi học. Cô bé quả là rất hiếu động, khi đang ngồi trong lớp bỗng nhiên thấy một nhóm hát rong vội gọi họ lại chơi nhạc ầm ĩ làm các bạn không học được.

Khi thì đóng nắp bàn liên tục trong giờ. Khi thì vẽ lá cờ rồi kéo nó dài ra cả bàn. Khi thì hỏi con chim nhạn ngoài cửa sổ đang làm gì đấy. Điều đó khiến cô giáo cảm thấy cực kỳ bực bội và đã đề nghị Totto-chan chuyển trường. Và điều này khiến mẹ của cô bé lo không biết cô có được nhận vào trường học tiếp theo không?

TRƯỜNG MỚI

“Khi đã trông thấy rõ cổng trường , Totto-chan đứng lại. Lý do là vì cổng trường mà Totto-chan theo học trước đây có cột bê tông vững chãi, tên trường cũng được ghi rất to. Ấy thế nhưng, cổng trường mới này lại chỉ là hai cái cây gỗ thấp lè tè , mọc đầy những lá.

“Cổng trường từ dưới đất mọc lên”

Totto-chan nói với mẹ. Sau đó, bổ sung:

“Nó sẽ còn cao nữa, cao hơn cả cái cột điện thoại mẹ nhỉ.”

Qủa thật, cổng trường là hai cây gỗ vẫn còn nguyên rễ. Totto-chan tiến lại gần cái cổng rồi đột nhiên nghiêng cái đầu. Lý do là, tấm bảng ghi tên trường treo trên cổng , hình như bị gió thổi bay hay sao mà vẹo cả sang một bên.

“Trường Tomoe”

Đúng thật là xe điện , cả một đoàn gồm 6 toa giờ không còn chạy nữa, được xếp trong sân trường để làm lớp học. Totto-chan thấy như mình đang nằm mơ. Lớp học xe điện…

Các cửa sổ trên xe điện đón ánh nắng sớm mai, sáng lấp lánh . Đôi măt đang nhìn qua đám lá cây của Totto-chan cũng sáng lấp lánh, hai bên gò má ửng hồng.

Qủa là một ngôi trường kỳ lạ với lớp học là những toa xe. Có vẻ như cô bé Totto-chan đang nóng lòng đơcj học tại ngôi trường này rồi.

THẦY HIỆU TRƯỞNG

“Khi Totto-chan và mẹ bước vào, người đàn ông đang ngồi trong phòng đứng dậy.

Người này chỉ còn lưa thưa vài sợi tóc, mấy chiế răng đằng trước đã rụng hết, sắc mặt ông hồng hào, tuy không cao lắm nhưng vai và cánh tay ông rất vạm vỡ, ông mặc bộ com lê có cả áo gi lê bên trong rất chỉnh tề.

Totto-chan nhanh nhảu cúi chào sau đó dõng dạc hỏi:

“Bác là hiệu trưởng hay người của nhà ga ạ?”

Mẹ tá hỏa giật mình , định giải thích thì người đó đã cười và trả lời:

“Là hiệu trưởng”

Totto-chan sung sướng reo lên:

“May quá. Cháu muốn học trường này.”

Thầy hiệu trưởng nói Totto-chan có thể ở lại và mẹ của cô bé có thể về. Mẹ cô cảm thấy hơi bối rối một chút rồi làm theo thầy. Và cô bé đã kể lại câu chuyện của mình cho thầy nghe hết 4 tiếng. Lần đầu tiên trong cuộc đời của cô bé, có một người lớn đã nghe câu chuyện của cô hết từng đó thời gian.

Trước đó cô hay cảm thấy bản thân mình bị xa lánh, không được mọi người hiểu và nhận những ánh mắt lạnh lùng . Nhưng khi được trò chuyện cùng thầy hiệu trưởng mới, cô bé cảm thấy ấm áp lạ lùng và muốn học ngôi trường này ngay lập tức.

“Mình có thể ở với thầy suốt đời.”

LỚP HỌC XE ĐIỆN

” Thế này thì có khác gì vừa học vừa đi du lịch. Trong toa xe vẫn còn giá để hành lý , cửa sổ cũng vẫn y nguyên. Chỉ khác là chỗ bác lái tàu giờ là cái bảng đen hàng ghế dài được dỡ bỏ, bàn ghế và học sinh xếp quay về phía trước , chỗ bám tay trên trần cũng được tháo ra. Trần và sàn, tất cả vẫn hệt như trên xe điện.

Totto-chan cởi giày , bước vào bên trong , thử ngồi vào chỗ của một bạn. Ghế này là ghế gỗ, giống như ở trường cũ thôi nhưng ngồi rất thích, dến nỗi Totto-chan chỉ muốn ngồi mãi ở đấy. Totto-chan vui lắm, quyết tâm : Trường học thích thế này thì mình sẽ không bao giờ nghỉ học, sẽ học mãi ở đây.

Trường học mới với toa xe lửa đã trở thành niềm vui với cô bé, cô tự hứa với lòng mình sẽ không bao giờ nghỉ học và sẽ học thật vui ở đây.

GIỜ HỌC

“Ở trường cũ , ai ngồi chỗ nào , đằng trước là ai…đều được quy định hết.Nhưng ở đây, các bạn có thể ngồi bất cứ chỗ nào mình thích , tùy theo điều kiện và tâm trạng ngày hôm ấy.

Thế nên, sau khi nghĩ ngợi rất ghê và nhìn quanh một hồi. Totto-chan quyết định ngồi cạnh bạn gái sáng nay vào lớp ngay sau Totto-chan . Vì bạn ấy mặc váy chui đầu có hình con thỏ tay dài.

Nhưng điều khác thường nhất ở trường này chính là các giờ học.

Ở trường khác, giờ học sẽ theo thứ tự trong thời khóa biểu, tiết một là giờ tập viết thì sẽ học tập viết, tiết hai là giờ tập tính thì sẽ học tập tính, ấy vậy mà ở đây lại không như thế.

Khi giờ học bắt đầu, cô giáo viết bài tập của tất cả các môn học ngày hôm đó lên bảng và bảo cả lớp:

“Nào , hãy bắt đầu từ bài mà các em thích.”

Totto-han chưa bao giờ thấy một cảnh tượng lạ lùng như vậy : bạn nào thích làm văn thì làm văn, bạn nào thích vật lý lại châm đèn cồn để đun sôi ống nghiệm… mỗi người thích học môn nào sẽ học môn đó và thỉnh thoảng giáo viên sẽ hướng dẫn.

Cách học này rất sáng tạo bởi vì thầy cô sẽ biết các em thich môn nào để sau này bồi dưỡng các em thêm ở môn đó đồng thời không mang tính chất gò bó, chán nản cho người học.

Totto -chan đột ngột chú ý đến một bạn trai ở bàn dưới.

“Sao cậu lại đi như thế?

Bạn trai nhẹ nhàng trả lời Totto-chan bằng giọng hiền lành. Tuy vậy giọng bạn nghe rất lanh lợi:

“Mình bị bại liệt.”

“Bại liệt?”

Totto-chan hỏi lại vì chưa nghe thấy từ đó bao giờ . Bạn trai hạ thấp giọng hơn:

“Đúng rồi, bại liệt. Không chỉ có chân đâu, cả tay nữa…”

Nói xong, bạn ấy chìa tay ra, bàn tay với những ngón dài co quắp như dính cả vào nhau. Totto-chan nhìn bàn tay trái của bạn đó, lo lắng hỏi:

“Không chữa được à?”

Bạn trai không nói gì. Totto-chan thấy buồn vì nghĩ mình đã hỏi điều không phải. Nhưng ngay lập tức, bạn ây đã cất giọng hồ hởi :

“Mình tên là Yamamoto Yasuaki . Còn cậu?

Totto-chan rất vui khi nghe thấy giọng nói khỏe khoắn đó, liên nói thật to.

“Totto-chan!”

Tình bạn của Yamamoto Yasuaki và Totto-chan đã bắt đầu như thế đó.”

Tình bạn của trẻ con rất đơn thuần, chỉ bắt đầu bằng tiếng chào hỏi giới thiệu tên của mình và làm bạn của nhau thôi.

CÁI ĐUÔI

“Chuyện xảy ra vào chiều hôm nay. Sau khi tan học, Totto-chan đag chuẩn bị về nhà thì Oe-kun chạy lại thì thào:

” Thầy hiệu trưởng đang cáu đấy.”

“Ở đâu cơ? “Totto-chan hỏi

Totto-chan chưa hề nghe đến chuyện thầy hiệu trưởng cáu bao giờ nên ngạc nhiên lắm. Oe-kun chắc hẳn cũng ngạc nhiên không kém vì bạn ấy đã hộc tốc chạy lại báo cho Totto-chan.

“Sao cô lại có thể thản nhiên nói với Takahashi-kun là em ấy co đuôi hả?”

Totto-chan nghe thấy tiếng cô giáo chủ nhiệm trả lời thầy hiệu trưởng :

“Em không hề có ý gì cả, chỉ là em thấy Takahashi-kun trông hay hay nên nói vậy thôi.”

“Chẳng lẽ cô không hiểu câu nói đó có ý nghĩa thế nào sao? Tôi phải làm thế nào để cô hiểu là tôi rất lo lắng cho Takahashi-kun?”

“Cô có nghĩ xem liệu Takahashi-kun cảm thấy thế nào khi bị cô nói là có đuôi chưa?

“Chính vì thế mà thầy hiệu trưởng mới nghĩ ra những trò chơi giúp Takahashi-kun giành chiến thắng hôm đại hội thể thao, việc thầy đề xuất cả trường cùng bơi mà không mặc gì cũng là để xá đi sự e dè của những bạn có khuyết tật cơ thể, thầy tìm mọi cách để những bạn như Takahashi-kun , Yasuaki-chan và những bạn bị khuyết tật khác không mang mặc cảm thua kém mọi người . Và trên thực tế, các bạn đó không hề có chút mặc cảm nào cả. Thế mà lại có người vô ý tứ nói là Takahashi-kun có đuôi chỉ vì Takahashi-kun trông hay hay, thì đó là điều không thể chấp nhận được với thầy hiệu trưởng.

“Thực sự là em sai rồi. Em sẽ xin lỗi Takahashi-kun…”

“Khi ấy, mặc dù Totto-chan vẫn chưa hiểu được “đó là hình ảnh của một nhà giáo dục thực thụ”, nhưng giọng nói của thầy cứ vang mãi trong tim Totto-chan.”

Hình ảnh người thầy giáo hiện lên thật đẹp, cảm động khi bảo vệ học trò của mình , đấu tranh chống lại sự mặc cảm cho những học trò khuyết tật. Điều đó chỉ có những người toàn tâm toàn ý với học sinh, thương học sinh như con, có tâm với nghề mới nhìn ra và đấu tranh cho lẽ phải. Hình tượng người thầy giáo lúc này hiện lên thật gần gũi, đáng kính, đáng trọng.

YASUAKI-CHAN MẤT RỒI

“Yasuaki-chan mất rồi. Hôm nay cả trường ta sẽ đến viếng Yasuaki-chan. Vì Yasuaki-chan là bạn của tất cả các em. Thầy rất lấy làm tiêc. Thầy cũng buồn lắm…”

Nói đến đây, quanh mắt thầy đỏ hoe, nước mắt rơi lã chã.

Tất cả học sinh chẳng ai thốt được ra lời nào. Trong lòng mỗi bạn đều trào dâng tình cảm dành cho Yasuaki-chan. Chưa bao giờ sân trường Tomoe tĩnh lặng và buồn bã như thế này.

Sao có thể mất nhanh thế được. Trước kỳ nghĩ xuân, Yasuaki-chan còn cho mình mượn quyển “Túp lều bác Tôm” và bảo mình đọc cơ mà. Mình còn chưa đọc xong nữa. Totto-chan nhớ lại. Totto-chan nhớ tới những ngón tay co quắp của Yasuaki-chan khi đưa cho Totto-chan quyển sách lúc cả hai tạm biệt trước kỳ nghỉ xuân.

Ôi sao mà nhớ thế. Nhưng Totto-chan hiểu Yasuaki-chan sẽ không đến trường nữa. Vì Yasuaki-chan mất rồi. giống như con gà con mà Totto-chan nuôi ngày xưa, một khi đã chết thì không động đậy nữa.

Ra đến cửa nhà thờ, Totto-chan ngoảnh lại nói :

“Tớ cũng không quên Yasuaki-chan đâu!”

Qủa là một câu chuyện buồn khi kết cục là Yasuaki-chan đã ra đi mãi mãi vì căn bệnh cậu mắc phải, vì cậu và Totto-chan hay chơi thân với nhau, những kỷ niệm giữa hai người và còn nhiều thứ nữa cao cả hơn cả tình bạn đẹp này.

Tạm biệt Yasuaki-chan nhé, ở trên thiên đường hãy luôn là một Yasuaki-chan chân thành, tốt bụng.

Một cuốn sách thấm đẫm tinh thần nhân văn, tình thầy trò, tình bạn bè, tình cảm gia đình mà các bạn nhất định phải đọc thử để thấy cuộc sống này thật đẹp khi ta nhìn ngắm bằng những lăng kính khác.

>> Đặt sách ngay tại: https://shorten.asia/7y8XFstN

Đặt sách tại TIKI: https://shorten.asia/SyENwTNR

Liên hệ công việc, đặt bài qua gmail: ngathanh2703@gmail.com

Hoặc facebook Nga Nguyễn

Hoặc Fanpage: https://www.facebook.com/reviewsachvamarketingonline

Review sách “Đường về nhà”: Hành trình dũng cảm,táo bạo của một cô gái nhỏ đạp hơn 3000 cây số từ Bắc Kinh về Hà Nội

Review sách “Chiến binh cầu vồng”: Giáo dục đã thắp sáng khát vọng, mong ước của những đứa trẻ nghèo đảo Belitong như thế nào?

Review sách “Lâu đài bay của Pháp sư Howl”:Liệu pháp sư Howl có hóa giải được lời nguyền đã biến Sophie thành một bà lão già nua, xấu xí

Review sách “Em”:Dù là EM hay ME, hãy thành thật với chính mình, với cảm xúc của bản thân

Review sách “Ngồi khóc trên cây”: Số phận đôi khi sẽ thử thách chúng ta theo những cách rất đặc biệt

Review sách “Trải nghiệm khách hàng xuất sắc” : “Gót chân Asin” của nhiều doanh nghiệp và những bí quyết chạm đến trái tim khách hàng bằng trải nghiệm

Review sách “Hạnh phúc là”: 500 gợi ý để sống trọn từng giây

Review sách “Ý tưởng này là của chúng mình”: Quảng cáo vui lắm, rảnh vô làm chơi !