Sài Gòn vừa nắng mà cũng mưa ngay đó, nhưng đó lại là điểm quyến rũ “chết người” đối với những ai sớm “tươg tư” Sài Gòn như một phần máu thịt của mình. Và em cũng là điều làm anh “say” nhất. Cùng theo dõi “Đi đâu cũng nhớ Sài Gòn và…em ” của tác giả Anh Khang để thấy một Sài Gòn diễm lệ, kiêu sa cùng những điều tuyệt vời về “em”, về khám phá thể giới đó đây nhé
1,SÀI GÒN
Dành tặng những “kẻ si tình ” Sài Gòn.
“Tôi nghĩ đôi lúc chúng ta yêu một thành phố không phải vì những điều hữu hình hay ho mà vì ở đó là nơi ta được gắn bó bên những người thân và thương nhất đời mình. Người ta có thể rong ruổi nhiều chân trời mới hoặc tìm thấy niềm vui thoáng chốc ở đâu đó xa xôi nhưng chỉ một nơi duy nhất đủ sức níu chân mình cả đời. Bởi vì một lẽ đơn giản quê nhà ở đâu thiết tha ở đấy! Mà con người thì có thể đi đâu xa nếu thiếu vắng những thân thương nguồn cội và quên bẵng hai tiếng “thâm tình”?
Người yêu đầu đời
Tôi gọi Sài Gòn là người yêu đầu đời.
“Một thứ tình yêu từ tấm bé như trẻ nít thích đồ chơi vậy.Dĩ nhiên khi đố tôi mê đồ chơi nhiều hơn, nhưng thành phố vẫn thân gần trong tâm trí như một người thương từ lâu gắn bó. Người mà tôi có thể ngả vào lòng rồi dỗ giấc ngon lành không chút đắn đo. Người mà tôi cứ muốn quấn quýt bên cạnh, tíu tít kể đủ chuyện tầm phào dù chẳng hiểu nguyên do. Thứ tình yêu vô điều kiện của trẻ nhỏ ấy, tôi tin bạn cũng từng có đâu đó trong đời.
Sài Gòn gày ấy trong suy nghĩ non nớt của tôi chỉ gói gọn ở hu trung tâm quận 1. Mỗi cuối tuần, ba mẹ sẽ chở tôi dạo quanh nhìn phố xá lên đèn, nhìn dòng người lên xuống như những nốt thăng trầm trên khuông nhạc phát sáng là những con đường xiê quàng xe cộ, và nhìn tuổi thơ của tôi lớn lên đủ xây trong vòng tay đang dang rộng mỗi ngày của thành phố. Mọi thứ lúc ấy bình yên và mơ màng như một giâc ngủ trưa mà mỗi lần nhớ lại , tôi chẳng muốn lay gọi dậy.
Nói theo kiểu tìn yêu sét đánh lần đầu tiên thì có lẽ “ánh mắt” của Sài Gòn chính là thứ ánh sáng dịu dàng đủ làm ngời ta vừa thiết tha vừa vừa lạc lối, như trong ca dao xưa “đèn Sài Gòn ngọn xanh ngọn đỏ…”
Tôi cứ say sưa trong đủ sắc sáng được nhuộm khắp ngả đường, khoác lên tòa nhà Uỷ ban vẻ kính cẩn của một cung điện tường cao cổng kín và hóa phép cho thương xá Tax trở thành tòa lâu đài nguy na mà đứa trẻ nào cũng mơ được bước vào trong để tưởng mình là hoàng tử công chúa. À, cò có cả thứ tán sắc ánh sáng do phản chiếu lên những chiếc bóng bay bằng giấy kiếng bạc lấp lánh vừa xuất hiện ở Sài Gòn thời bấy giờ. Để khi những hình dáng đủ màu kia hút vào màn trời đêm, kèm theo tiếng khóc của một bạn nhỏ cùng lứa nào đó vừa tuột tay khỏi cột bóng, là khi tôi mơ hồ cất vào tâm trí bai họ đầu tiên của tình yêu sau này. Bằng mất mát là điều không ai tránh khỏi, cũng như chúng ta rồi cũng phải học cách chấp nhận chứ đừng chấp nhất, níu kéo hay dùng dằng. Bởi cố gắng khác nhiều lắm cố chấp , có phải không, những đứa – trẻ -lớn -xác luôn khờ khạo lúc chạm ngõ tình thương?”
Phải là người sống cùng Sai Gòn, hít thở bầu không khí Sài Gòn và yêu Sài Gòn hết mực thì mới cảm nhận được cái chất nhộn nhịp, cái chất năng động cũ ng như quan sát kĩ lưỡng, tỉ mỉ Sài Gòn thay da đổi thịt từng ngày, từng ngày. Và “bùm”, Sài Gòn chính thức trở thành mối tình đầu của gã trai trẻ để đi đâu cũng thương , cũng nhớ và mong muốn được trở về đề “xà vào lòng ” Sài Gòn.
Những vui buồn Sài Gòn giữ dùm tôi.
“Tôi yêu Sài Gòn ngay từ thuở lọt lòng, ở một ô cửa sổ hầm hập cái nóng tháng Tám trong nhà hộ sanh Từ Dũ nhìn ra đường Nguyễn Thị Minh Khai trải dài những hàng cây thẳng đều tăm tắp.
..
Tôi yêu Sài Gòn những chiều nắng tắt muộn, mẹ chở tôi trên chiếc xe đạp cọc cạch lúc tan trường. Aó mẹ đẫm mồ hôi mỗi lần lên con dốc nhưng tôi cứ áp mặt vào lưng mẹ như thể là chỗ dựa đầu êm lành nhất sau một ngày xa nhà làm trò ngoan. Miệng ríu rít kể chuyện trường lớp , tôi nhìn thấy mẹ cười hiền từ vì sự hồn nhiên của con trẻ. Nụ cười ấy tôi vẫn nhớ đến tận giờ mỗi lần ngang qua con dốc cũ dẫn từ trường về nhà, cứ như thế chỉ vừa hôm qua.
Tôi yêu Sài Gòn những tối sáng trưng đèn , ba dẫn tôi đi bộ loanh quanh thương xá, nhìn tất cả mơ màng như lạc giữa một giấc mơ. giấc mơ có ánh sáng, có bóng bay, có kẹo màu, có tất cả điều ngọt ngào mà trẻ nít khó có thể chối từ . Ở đó, ba sẽ cõng tôi trên vai để tôi tự thấy mình trở thành gười khổng lồ cao vượt tất cả những đứa nhỏ khác xung quanh, để dõi mắt ra xa và cao hơn nữa nhìn khắp khu Bùng binh Cây Liễu đang náo nức dòng xe ngược xuôi tít tắp đến cuối bến Bạch Đằng…
Và dĩ nhiên , tôi yêu Sài Gòn lắm-lắm-lắm, và Em.
Em có biết những con đường chúng ta đã từng qua, tôi có cho mình cái quyền tự thay tên và đặt biệt danh mới cho nó ở trong tâm trí? Đường Trần Hưng Đạo đã trở thành “nhà của người thương”. Đường Phạm Ngũ Lão có tên mới là “Nơi nụ hôn đầu.” Cầu Calmette là “Nắm lấy tay anh”. Đại lộ Đông Tây lại ghi dấu “Cái ôm trọn đời không ai thay thế được.” Nếu thành phố biết lên tiếng nói, hẳn câu đầu tiên sẽ hỏi ” Vạy tóm lại, cậu yêu tôi – Tức là Sài Gòn nhiều hơn hay người ấy nhiều hơn?”
Thuở bé thì Sài Gòn là những thanh kẹo ngọt, là chùm bóng bay , là những tiếng kể ríu rít với ba mẹ mỗi lần từ trường về nhà. Trưởng thành hơn một chút thì Sài Gòn là những nụ hôn đầu, là những cái nắm tay, là tình yêu đầu tiên. Cùng với đó, Sài Gòn cũng thay đổi dần trong đôi mắt chàng trai trẻ.
Ai lường trước nắng – mưa? Ai hiểu được thương – ghét
Thời tiết Sài Gòn rõ ràng là đành hanh. Ai đã từng trải qua mấy mùa mưa nắng ở thành phố này đều hiểu được điều đó.
Còn tình cảm? Có đành hanh thất thường thế không? Mà sao trải qua mấy lần yêu -và – mất , anh vẫn chưa nhận ra đâu là thật lòng , đâu là say nắng, đâu là chút xao lòng khi trời xao xác mưa?
Đang chạy xe giữa đường chang chang nắng, bỗng mưa rào từ đâu đổ ập trắng trời. Cả con đường loang loáng hắt những vệt sáng như ai đó vừa tráng gương. Đến khi vừa kịp khoác vội chiếc áo mưa nhàu nhĩ trong cốp xe để cứu vãn quần áo ướt nhèm thì cơn mưa tạnh hẳn . Đi thêm một đoạn đường thì thấy phố xá khô queo như chưa từng trải qua một trận nhúng nước. Chỉ có bản thân đứng giữa trời trong mà áo mưa lùng bùng, người ngợm lem nhem.
Trời Sài Gòn rõ ràng là biết trêu người. Nhưng với nhưng ai sống quen ở đây thì sự thất thường lẫn đan xe chóng vánh của mưa – nắng đã trở thành một nỗi niềm khó chịu rất ư…dễ chịu!”
Thời tiết Sài Gòn cứ thất thường như cô gái đỏng đảnh đương lớn, vui ngay đấy mà cũng buồn ngay đấy. Nhưng chỉ có ai yêu cái thời tiết lạ thường này và muốn sống chung đụng với cái thời tiết này mới cảm hết được vẻ đẹp của nó. Xung quanh sự trái gió trở trời là một cô gái rất ư dễ thương? Bạn có công nhận điều đó không ? 🙂
TRAVEL AROUND THE WORLD
Verona – Tình thư từ bạn công nhà Juliet
Verona nhỏ xinh và ngoan hiền như Đà Lạt xứ mình.
…
Tôi đến nhà của Juliet khi trời đã tối hẳn, chắc mẩm trong bụng chẳng ai lai vãng giờ này . Hóa ra tôi lầm to! Nơi ban công hẹn thề của cặp tình nhân xưa cũ, vẫn luôn tấp nập những đôi lứa yêu nhau hiện thời. Hay bởi vì đến đây vào khoảnh khắc phủ đầy bóng tối , người ta mới dễ đồng cảm cho tâm trạng của chàng trai lạc lối giữa mê cờ ái tình khi ấy? Bởi như chính trong đêm gặp gỡ lần đầu, Romeo đã ví Juliet như mặt trời giữa màn tối, để khi nàng phải trở vào nhà theo tiếng gọi của nhũ mẫu, chàng đã ngậm ngùi tự bảo :” Thiếu ánh sáng của nàng thì đêm chỉ thành nghìn lần xấu xa..”. Và đó cũng là khi Shakespeare khép lại cảnh tỏ tình sống mãi trong thơ ca bằng câu văn bất hủ rất đúng với tâm lý của tuổi vừa chớm yêu :” Tình yêu đi tìm tình yêu, vui như cậu học sinh được rời sách vở. Tình yêu phải xa tình yêu, buồn như chú bé trở lại trường.”
Trong Romeo và Juliet có ái tình và cừu hận, có gặp gỡ và chia luy, có hạnh phúc và tang tóc, nhưng vì sao bao thế hệ vẫn luôn nhớ và nhắc mãi khoảnh khắc đôi trẻ tỏ tình bên ban công? Hay dường như chúng ta chỉ muốn câu chuyện dừng lại mãi ở giây phút tình yêu bắt đầu, để thanh xuân đẹp đẽ của cả hai trơ thành bất tử. Như chính mong ước muôn thuở của con người, rằng tuổi trẻ của mình sẽ mãi đứg yên ở nơi chốn lần đầu gặp gỡ người thương?”
Chính người dân Verona lại mang ơn Shakespeare vì ông đã góp phần làm thành phố này đông đúc hơn, thu hút được nhiều người đến thăm thú mảnh đất xinh đẹp này để một lần nữa tận mắt chứng kiến chuyện tình huyền thoại của Romeo và Juliet.
DUBAI – NGHÌN LẺ MỘT ĐÊM XỨ CÁT TRẮNG
“Du bai là một trong bảy vương quốc thuộc Các tiểu Vương quốc Ả rập thống nhất (UAE). Trog bảy xứ đó thì DUBAI và Abu Dhabi là hai vương quốc giàu mạnh nhất nên vua của hai xứ này cha truyền con nối sẽ nghiễm nhiên giữ chức Tổng thống và Phó tổng thống cho quốc gia UAE.”
Sự xa hoa và phát triển vượt bậc của vùng đất này đều nằm ở tài nguyên dầu mỏ tràn trề thiếu điều một triều đại múc tắm mỗi ngày không hết. Nhưng trên hết, đán ngưỡng mộ ở chỗ là họ đã dựng nó lên từ một đại mạc khổng lồ , chỉ toàn cát và cát.Hệt như một ốc đảo trù phú mọc lên từ bạt ngàn cát nắng (ai từng đọc truyện Nobita lạc vào xứ Ba Tư hẳn sẽ nhớ cảnh lâu đài tráng lệ khô khốc giữa biển cát này.)
Chỉ trong 80 năm, từ một đại mạc khổng lồ – nơi nền văn minh Trung Đông cổ xưa đã tàn lụi – người ta đã bồi đắp nên một thiên đường của sự hiện đại bậc nhất . Hơn 1/4 số cần cẩu của cả thế giới đã tập trung ở Dubai chỉ để ngày đêm thi công các tòa nhà cao chọc trời như một lời thách thức rằng : Những người con lớn lên từ từ cát sẽ không bao giờ đầu hàng và chịu vùi mình trong cát . Họ sẽ vươn lên , chạm tay đến bầu trời!”
“Nghìn lẻ một đêm” hóa ra là câu chuyện có thật! Điều kỳ diệu phi thường thực sự hiện hữu , chứ không chi trong cổ tích ngày xưa!
..
“Minh chứng hùng hồn nhất cho sự phồn vinh của Dubai coslex chính là tòa nhà Burj Khalifa cao nhất thế giới với 164 tầng. Đây cũng là ngọn tháp đang nắm giữ nhiều kỷ lục thế giới duy nhất hiện nay như : thang máy dài và nhanh nhất thế giới, ban công quan sát cao nhất, tòa nhà chọc trời cao nhất…
Riêng tôi khi đứng trên đỉnh cao nhất của bàn tay con người tạo dựng, chỉ băn khoăn mãi một câu hỏi muôn thuor tình yêu . Rằng , hai đứa mình có là duy nhất trong lòn nhau?”
Và còn rất nhiều các chuyến đi vòng quanh thế giới của tác giả như đi đến Hy Lạp, đi Singapore, đi Hi Lạp, đi HongKong với những trải nghiệm tuyệt mắt thấy, tai nghe. Không những thế còn có những kỷ niệm hết sức đáng yêu, những áng văn miêu tả khung cảnh thiên nhiên tuyệt mỹ mà bạn sẽ trầm trồ.
Thật là lãng phí khi bạn chưa sở hữu cuốn sách này.
Với áng vă bay bổng, những tính từ miêu tả một cách chính xác nhất đầy chất họa, chất thơ về Sài Gòn qua con mắt của một người dân đã sống và hít thở bầu không khí Sài Gòn , người đã yêu Sài Gòn như máu thịt, như điều không thể thiếu của bản thân mình. Và…Em được miêu tả trong câu chuyện này cũng thật đặc biệt. Mời các bạn tìm đọc
>> Đặt sách ngay tại : https://shorten.asia/tqsz1U8X
Liên hệ công việc, đặt bài qua gmail: ngathanh2703@gmail.com
Hoặc facebook Nga Nguyễn
Hoặc Fanpage: https://www.facebook.com/reviewsachvamarketingonline
Review sách “Em”:Dù là EM hay ME, hãy thành thật với chính mình, với cảm xúc của bản thân
Review sách “Ngồi khóc trên cây”: Số phận đôi khi sẽ thử thách chúng ta theo những cách rất đặc biệt
Review sách “Hạnh phúc là”: 500 gợi ý để sống trọn từng giây
Review sách “Ý tưởng này là của chúng mình”: Quảng cáo vui lắm, rảnh vô làm chơi !