Mất việc, bị người yêu bỏ , chán trường tất cả và quay vào những tháng ngày ngủ vùi đen tối. Cuộc sống tẻ nhạt ấy của Takuko đã thay dổi “chóng mặt” như thế nào sau cuộc gọi của người cậu? Hãy để “Những giấc mơ ở hiệu sách Morisaki” – Yagisawa Satoshi kể cho bạn nghe nhé
“Tôi sống ở hiệu sách Morisaki từ lúc đầu hè tới đầu mùa xuân năm sau.
Trong quãng thời gian ấy, tôi như bị vùi trong sách tại căn phòng trống trên tầng hai. Căn phòng chật hẹp và thiếu ánh sáng, đã vậy còn bị bao trùm bởi mùi mốc meo của đám sách cũ, một căn phòng lúc nào cũng ẩm ướt khó chịu.
Thế nhưng cho tới tận bây giờ , tôi chưa một lần quên những tháng ngày đã trải qua ở đó. Bởi đó chính là nơi đã ban cho tôi cơ hội bắt đầu một cuộc đời thật sự. Nếu giả sử không có những ngày ấy, chắc hẳn cuộc đời về sau này của tôi sẽ thiếu đi màu sắc, đơn điệu và cô quạnh.
Một nơi quan trọng tôi không thể nào quên.
Đó là hiệu sách Morisaki của tôi.
Những kỷ niệm vè nơi ấy đến giờ vẫn còn hiện lên sống động trước mắt.
Khởi đầu của mọi chuyện đến tựa tiếng sấm rữa trời quang.
Không, với bản thân tôi , sự việc đó vẫn không thôi gây kinh ngạc, thậm chí hơn cả chuyện ếch từ trên trời rơi xuống.
Ngày hôm đó, Hideaki , người tôi đã hẹn hò được một năm, bất ngờ nói :”Anh sẽ kết hôn”.
Ban đầu khi mới nghe vậy, trong đầu tôi chỉ toàn những dấu chấm hỏi . Nếu anh nói :”Chúng mình kết hôn đi” thì tôi có thể hiểu được. Hoặc “Anh muốn kết hôn” thì vẫn còn có nghĩa. Thế nhưng “Anh sẽ kết hôn” thì quả là kì quặc. Bởi vì kết hôn là là thỏa ước dựa trên sự đồng thuận từ cả hai phía nên xét về mặt sử dụng từ ngữ Hideaki đã lầm lẫn hoàn toàn. Nhưng cái giọng nhẹ tênh ấy là sao? giọng anh dửng dưng hệt như đang kể “Anh mới nhặt được 100 yên bên vệ đường ” vậy.
…
Hideaki là đồng nghiệp vào làm trước tôi 3 năm, là người tôi vẫn luôn âm thầm ngưỡng mộ từ khi mới vào công ty. Chỉ cần được ở cạnh anh là tim tôi đã nẩy như lò xo. Buổi tối đó là dịp gặp gỡ riêng hiếm hoi của hai chúng tôi, tôi đang thưởng thức ly rượu vang với tâm trạng lâng lâng.
Ấý thế mà.
Tôi bất giác hỏi lại: “Sao cơ?” Tôi những tưởng mình đã nghe lầm . Thế nhưng anh hờ hững nhắc lại :”Anh đã quyết định sẽ kết hôn vào năm sau.”
“Kết hôn? Ai với ai cơ?”
“Anh và cô ấy”
Hả? Tôi lại nghiêng đầu thắc mắc.
Cô ấy?Và thật bất ngờ thay anh nói ra tên của một cô gái đang làm việc ở một bộ phận khác cùng công ty mà chẳng có vẻ gì là áy náy. Cô ấy vào công ty cùng đợt với tôi, có vẻ ngoài đáng yêu đến cả phụ nữ cũng muốn ôm chầm lấy.
…
Hỏi ra mới biết 2 người họ đã hẹn hò được khoảng 2 năm rưỡi. Tức là còn lâu hơn mối quan hệ của chúng tôi. Bản thân tôi đương nhiên không biết anh đang hẹn hò với người khác, thậm chí tôi còn chưa bao giờ nghi ngờ hay nghĩ rằng có khả năng ấy. Ở công ty không ai biết chúng tôi hẹn hò , tôi tự cho rằng đó là bởi anh không muốn cảm thấy khó xử ở chỗ làm. Hóa ra ngay từ đầu anh đã chẳng thật lòng, chỉ coi tôi là thứ để chơi đùa. Tại tôi ngu ngốc hay tại anh không bình thường?”
Sau đó anh ta còn nói kế hoạch sắp kết hôn như là mình đang hạnh phúc lắm, không oi cảm xúc của người đối diện ra gì ? Không trân trọng một chút nào mối tình này , anh ta là kẻ chuyên lừa đảo phụ nữ hay là tâm lý không bình thường, rồi còn đòi thỉnh thoảng sẽ gặp Takako? Cô ấy chính xác là đã bị gã đểu này lừa một vố thật đau rồi.
Khỏi phải nói, rơi vào tình huống này cô gái nào cũng sốc, tức giận, sau đó là sẽ khóc cho thỏa thuê.
“Nước mắt cứ thế không ngừng tuôn trào. Khóc bao nhiêu cũng không thấy hết . Tôi không bật đèn, cứ vậy gục ra giữa phòng mà khóc. Nước mắt này mà hóa thành dầu thô thì chắc mình giàu to, tôi ngây ngô nghĩ, rồi khóc thêm trận nữa cho chính sự ngây ngô của mình.
Có ai giúp tôi với.
Tôi tha thiết nghĩ thế.
Nhưng tôi chẳng thể nói ra suy nghĩ ấy, tôi chỉ có thể khóc mà thôi.”
Vì cùng chỗ làm nên Takako cảm thấy rất khó xử khi gặp lại Hideaki và cô quyết định xin nghỉ việc để tránh phải gặp hắn ta và vị hôn thê của hắn.
“Rốt cuộc tôi đã chọn cách chẳng làm gì hết ngoài ngủ. Tôi buồn ngủ đến nỗi chính tôi cũng ngạc nhiên. Có lẽ cơ thể tôi làm thế để trốn chạy khỏi hiện thực , cứ vừa chui vào chăn là tôi liền thiếp đi. giữa vũ trụ đơn độc là căn phòng nhỏ ấy , tôi đã ngủ li bì ngày này qua ngày khác.
Thất vọng, chán nản, cô lao đầu vào ngủ như bỏ mặc mọi chuyện trên đời và ngủ như là cách trốn chạy thực tại. Nhưng cuộc đời của cô đã thay đổi hoàn toàn khi nhận được cuộc điện thoại “định mệnh”.
CUỘC ĐIỆN THOẠI “ĐỊNH MỆNH”
“Tôi không có chút ý niệm gì về số điện thoại hiể thị trên màn hình di động nhưng vẫn cứ nghe thử tin nhắn . Tức thì một giọng nói hào hứng phát ra :” Này này . Takako, khỏe không? Satoru đây mà. Đang gọi từ chỗ hiệu sách đây. Takako nhớ gọi lại nhé . Ấy, có khách. Thế đã nhé.”
Tôi nghiêng đầu. Satoru? Ai vậy nhỉ, tôi hoàn toàn không biết. Người này gọi tên tôi thân thiết đến vậy chắc hẳn không phải gọi nhầm. Hiệu sách gì nhỉ? Hiệu sách. Tôi cứ nhẩm đi nhẩm lại từ ấy, rồi chợt nảy ra.
Cậu Satoru. Đúng rồi, là cậu Satoru. Nói mới nhớ, rất lâu trước đây tôi từng nghe mẹ nhắc chuyện cậu tiếp quản hiệu sách do cụ cố tôi mở ở phố Jimbocho. Lần tôi gặp cậu gần nhất là hồi năm lớp 10, phải gần 10 năm nay chúng tôi chưa gặp lại. Nhưng tôi dám chắc giọng nói ấy tôi đã từng nghe khi xưa.
…
Hồi nhỏ tôi đã rất thích tính cách ấy. Mỗi lần theo mẹ lên Tokyo thăm nhà ngoại là tôi lại được cậu cho chơi cùng trong phòng mình . Nhưng đến tuổi dậy thì, tính cách khác người ấy lại khiế tôi vô cùng khó chịu, lặng lẽ tránh mặt cậu. Vả lại hồi ấy, cậu đột ngột kết hôn khi chưa có công việc ổn định, còn gây lùm xùm gì đó với họ hàng.
Thế nên tôi cũng tránh dính líu, từ lúc lên Tokyo chưa một lần nghĩ tới chuyện đi gặp cậu.”
Takako hẳn bất ngờ lắm khi người cậu 10 năm không tin tức, liên lạc gì bỗng dưng lại gọi cho cô, chắc chắn mẹ cô đã nói với cậu về tình trạng hiện giờ của cô. Sau đó cô đã gọi lại và gặp người cậu của mình tại hiệu sách Morisaki.
SỐNG VỚI HIỆU SÁCH MORISAKI
“Mà cậu đã nghĩ rồi , nếu cháu muốn nghỉ ngơi một thời gian thì tới đây đi. Thế nào hả?
Dạ?
Tôi hoàn toàn bối rối trước đề nghị bất ngờ ấy. Cậu Satoru vẫn tiếp tục nói liến thoắng.
…
Hỏi ra mới biết cậu Satoru đang 1 mình quản lý cửa hiệu. Cậu bị đau lưng phải ra vào bệnh viện thườn xuyên nên cần người trông thay vào buổi sáng . Cậu sống ở căn nhà trê phố Kunitachi , ngoài giờ bán hàng sẽ chỉ có mình tôi ở cửa hiệu , riêng tư tuyệt đối . Cho tới vài năm trước nơ đây vẫn được dùng làm nhà ở nên bồn tắm, nhà vệ sinh đủ cả.
…
Tôi cố kháng cự :” Nhưng cháu còn đồ đạc nên…” , thì cậu nói nhà bên phố Kunitachi còn chỗ trống, tôi hãy gửi đồ qua đó, chỉ nên mang hành lý xách tay tới hiệu sách thôi. Mọi thứ như đã được chuẩn bị từ trước.
Làm như vậy là tốt nhất cho Takako. Tin cậu đi.
Sau đó, Takako cũng phải miễn cưỡng đến trông coi hiệu sách cho cậu Satoru, vả lại ở hoàn cảnh của cô thì còn sự lựa chọn nào khác nữa. Cô đến hiệu sách Morisaki phố Jimbocho , thoatj tiên là mùi ẩm mốc như cô nói tỏa ra từ hiệu sách. Trong căn phòng toàn sách là sách văn học cận đại Nhật Bản, có những cuốn sách đã cô xưa lắm rồi. Cậu của cô do bị đau lưng nên không thể dọn dẹp tầng , cô đã phải lau dọn nguyên ngày để lấy chỗ ngủ, sinh hoạt. Nói chung căn phòng cũng khá phù hợp với cô. Cô lại biến thành sâu ngủ khi sáng đầu tiên 9-10 h mới dậy và tự hứa sẽ không dậy trễ thêm một lần nào nữa.
“Điều tôi có phần không ngờ tới là buôn bán sách cũ hóa ra có mạng lưới khá lớn. Theo cậu kể thì có thể mua dồn kho một lượng sách lớn, cửa hàng không bao giờ hết sách cũng nhờ mạng lưới ấy hoặc xg mối quan hệ cá nhân. Đặc biệt, ở nhưng hiệu sách chuyên biệt như Morisaki, nếu chỉ dựa vào sách khách mang đến bán thì không thể có hàng dự trữ được. Quan trọng là làm thế nào mua được sách cũ ở những buổi đấu giá do hiệp hội hay gì đó tổ chức định kì thi phai.
“Trong giới này , dù là buôn bán cá thể thì chuyện giữ quan hệ với người khác vẫn là quan trọng nhất . Mà tất cả mọi chuyện tren đời đều thế cả.” Cậu nói với vẻ tự mãn.
…
Tôi với cậu không hay nói chuyện , ngoài chuyện hiệu sách. Vừa hết tuần đầu tiên, cậu làm mặt chán chường thốt lên vẻ không chịu nổi nữa : “Takako ngủ suốt thế, y như Qủy ngủ ấy.”
Cháu đang tuổi ngủ mà.
Hai mươi lăm tuổi là tuổi ngủ sao?Đúng thế đấy ạ. Hay ngủ mới dễ nuôi.
Cuộc trò chuyện lại rơi vào ngõ cụt vì hai chú cháu vẫn chưa hiểu nhau.
Sau đó, Satoru lại dẫn Takako đến một quán cà phê cổ đã được gần 50 năm tuổi với kiến trúc khá cổ kính, tại đây cô đã được làm quen với Tomo và Takano. Tôm là sinh viên đi làm thêm, kém Takano 2 tuổi và hết sức dễ thương. Takano thì làm trong bếp, tinh hơi nhát, cao, gầy và thích Tomo. Tại đây, cô đã quen hai người bạn và bác chủ quán dễ thương. Thé giới của cô lại như mở ra những trang sắc màu tươi đẹp mới. Sau này, cô và Tomo đã trở thành bạn thân của nhau.
Bất ngơ nối tiếp bất ngờ, Takako đã đọc cuốn sách đầu tiên “Cho đến cái chết của một cô gái” . Cô đọc liền một mạch đến sáng hôm sau và gặp cậu Satoru với lơi khen cuốn sách đó rất hay. Khỏi phải nói, cậu đã vui sướng như bắt được vàng khi cô cháu gái chịu đọc sách và yêu thích sách và hai cậu cháu đã cởi mở với nhau hơn một chút.
Takano muốn theo đuổi Tomo nên đã đến nhờ Takako, sau đó cô đồng ý với điều kiện cô sẽ đến uống cà phê ở quán của cậu miễn phí. Cậu cười hiền đồng ý và cô đã hết sức nhiệt tình trong việc dò hỏi Tomo đã có người yêu chưa, thích gì, và mỗi lần có tin gì ở Tomo là cô lại đến tiệm cà phê báo cho cậu biết.
Dịp may cũng đã tới , Takako phát hiện ra có một hội sách sắp diễn ra, cô và cậu mang sách đến triển lãm hội sách để bán. Thời gian còn thừa, cô sắp xếp cho Tomo và Takano đi chơi cùng nhau quan hệ của họ đã thân hon “bạn bè ” một chút.
Satoru và Takako đã làm một buổi “tổng kết ” công việc ở hội sách vừa rồi va f tâm sự với nhau.
Satoru đã gọi cô bé là “thiên sứ”, “ân nhân” vì cô đã giúp người cậu.
“Giaay phút nhì thấy đứa bé nhỏ xíu là cháu cuộn trong chăn ngủ ngon lành, chẳng hiểu sao cậu lại suýt trào nước mắt. Nói sao nhỉ, lúc ấy những bí ẩn của sinh mệnh chiếm trọn tâm trí cậu. Đứa trẻ này rồi sẽ dần lớn lên, tiếp thu thật nhiều điều và trải nghiệm biết bao nhiêu cái lần đầu tiên. Nghĩ vậy cậu bỗng thấy vui như đó là chuyện của mình.
“Rồi bỗng nhiên cậu thấy trái tim méo mó của bản thân như đang tràn ngập những tia sasg ấm áp, và mơ hồ cảm thấy có một ý chí mạnh mẽ đang nảy chồi. Khi ấy cậu quyết định. Ngừng ngay việc chôn chân trong cái lồng ngoan cố của chính mình. Phải hoạt động, nhìn thật nhiều thứ, để từ đó học lấy thật nhiều điều. Và còn phải tìm thấy nơi mình thuộc về , nơi mình có thể tự tin và nói rằng tôi ở đó rất tốt. Chuyện cậu đi du lịch, hay đắm mình vào đọc sách cũng bắt đầu từ nguyên do như thế. Tóm lại, cuộc gặp gỡ với Takako đã như một sự thức tỉnh đối với cậu.”
Takako đã không hề biết bên ngoài vẻ luộm thuộm, bất cần của cậu lại là trái tim với nhiều lo nghĩ như vậy, từ đó, cô thêm yêu cửa hiệu sách này hơn, thấy nó có nhiều ý nghĩa hơn đối với cô. Cô bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc hơn về cuộc đời của mình.
Đột nhiên ,tên Hiaki lại hắn tin hỏi thăm sức khỏe của cô. Cuộc sống của cô như đảo lộn, cô bồn chồn, buồn bã và day dứt. Việc đó không thể qua nổi mắt của cậu Satoru, cậu bắt cô đến nhà hắn và làm cho ra nhẽ, cậu sẽ đấm hắn nếu như cô không nói hắn cao to hơn ông cậu gầy gì, yếu xìu của mình rất nhiều. Cô và cậu đã bắt taxi đến nhà hắn, cậu và hắn cãi nhau trước cửa. Cô đã cố gắng noi hết lòng mình và khóc thật to. Cuối cùng cô và cậu Satoru trở về , cô đã cảm thấy thoải mái và hoàn toàn nhẹ nhõm với áp lực bấy lâu nãy vẫn đè nặng trên vai.
MOMOKO TRỞ VỀ
Cô Momoko là vợ chú Satoru. Cô đã bỏ đi cách đây năm năm và chỉ để lại cho chú một mẩu giấy. Đột ngột, một ngày cô xuất hiện ở cửa tiệm sach Moriaki với bộ dạng tươi tắn như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Cô vẫn xinh đẹp, vẻ đẹp thu hút khiến người ta khó lòng mà rời mắt. Cô lại cùng 2 chú cháu sống với tiệm sách. Mặ dù chú Satoru rất mừng và không hề than trách khi cô trở về nhưng chú vẫn muốn hỏi tại sao cô trở về và cô có đi nữa hay không. Và người chú tin tưởn nhất là Takako, cô bé đã phải trò chuyện, thăm dò cô Momoko tại sao lại về, cô có định đi đâu nữa không?
Takako vô tình quen một người khách quen ở tiệm cà phê và cũng là khách của tiệm sách, anh ta dong dỏng cao và hôm nào cũng ngồi cạnh cửa sổ như đợi ai tới. Anh ta rất vui khi được nói chuyện và đàm đạo sách cùng cô, hai người rất hợp. Nhưng chỉ dừng lại làm bạn, sau đó người yêu anh và anh chia tay nhau vì không hợp trong cách sống.
Cô Momoko rủ Takako cùng đi leo núi. Tại đây cô đã tâm sự mọi chuyện với Takako từ cô và chú gặp nhau tại Paris ra sao, 2 người chung sống với gia đình của chú không hòa thuận như thế nào, chuyện cô chú có đứa con nhưng không thể giữ được, chuyện cô đang bệnh và những lo lắng, điều khó nói của cô khi đối mặt với chú ra sao đều được tâ sự hết với lời hứa của Takako là không được nói cho chú biết. Sau chia tay, cô về hiệu sách còn Takako còn công việc nên về nhà.
Bỗng nhiên, có một hôm chú Satoru gọi điện vào giờ làm của Takako, cô biết đã có chuyện gì đó. Đúng như dự đoán, cô Momoko đã đi mất và lại để lại mảnh giấy cho chú. Takako tức tốc về ngay và hối chú nên đi tìm cô. Liệu chú có tìm thấy cô hay không? Và câu chuyện của Takako với Wada sẽ ra sao? Liệu hai người có thành đôi hay không? Chúng ta cùng theo dõi cuố sách nhé.
Với mạch truyện nhẹ nhàng, không có nhiều nút thắt cùng những câu chuyện bình dị nhưng thấm đẫm ý nghĩa nhân văn. Cuốn sách là một lựa chọn hoàn hảo cho những chiều man mác bên cạnh ly cà phê nóng hổi.
>> Đặt sách ngay tại: https://shorten.asia/s8x48Aqb
Đặt sách ngay tại TIKI: https://shorten.asia/YCdDbUXx
Liên hệ công việc, đặt bài qua gmail: ngathanh2703@gmail.com
Hoặc facebook https://www.facebook.com/ngangaSEO
Hoặc Fanpage: https://www.facebook.com/reviewsachvamarketingonline
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Review sách “Em”:Dù là EM hay ME, hãy thành thật với chính mình, với cảm xúc của bản thân
Review sách “Ngồi khóc trên cây”: Số phận đôi khi sẽ thử thách chúng ta theo những cách rất đặc biệt
Review sách “Hạnh phúc là”: 500 gợi ý để sống trọn từng giây
Review sách “Ý tưởng này là của chúng mình”: Quảng cáo vui lắm, rảnh vô làm chơi !
Xem nhiều bài viết review sách hay tại : Blog review sách hay – review sách hay và kiến thức Marketing online miễn phí