Đã từng coi nhau là cả thế giới, giờ lướt qua nhau như người xa lạ hay vẫn quặn thắt khi nhớ về “người từng thương “. Hãy để “Thương người năm ấy rời xa năm này” – Hall of Dreamers kể cho bạn nghe về họ – những người giấu trong tim là cả trời kỷ niệm nhé.
“Chỉ cần mình bước chân ra khỏi ô cửa ấy, mọi thứ đã phải ở lại với thời gian.”
CÁT BỤI
“Chúng ta cần biến cố để trưởng thành . Để thôi tin tưởng và tiếp tục những mù quáng thời thanh xuân.”
“Tuổi trẻ của ai cũng nhiều kỷ niệm.
Tuổi trẻ của ai cũng có bất hòa, niềm vui , cơn mộng đẹp về đổ vỡ. giống như câu nói một người nổi tiếng trên mạng xã hội “Yêu đúng là tuổi trẻ, yêu sai là thanh xuân.”
Hay như cuốn sách nổi tiếng của tác giả Lưu Đồng – ” Thanh xuân của ai không mơ hồ”. Tôi nhận ra rằng người trẻ trong thời đại này đang tìm sứ mệnh của chính mình qua những trích dẫn, lời văn , tình yêu và cả nhưng chuyến đi dài. Thế giới dài rộng kia có loài lạc đà lang thang thu mình trong cơn bão cát sa mạc, những cơn bão đi kèm gió, cát và bụi tối, che khuất đường đi.
Nhưng chúng ta khi nhắc về tương lai cũng đâu khác gì loài lạc đà năm đó. Xung quanh cũng là một sa mạc rộng lớn và mơ hồ, bản thân mình lại như chấm nhỏ giữa chặng đường hành trình dài, tìm nơi trú chân để đi tiếp ngày tháng vội vã. Nếu có thấy bão cát thì lại tiếp tục đi, dù chậm dù tối , không ở lại chịu trận như đàn lạc đà kia, không ở lại dù biết mình sẽ lạc nếu sai bước chân và mất bản lĩnh.
Chỉ niềm tin còn lại . Nóng hổi. Thở vào bàn tay mình thấy khấp khởi an lòng.
Thấy khấp khởi dù biết ngoài kia là thinh không. Ngày còn trẻ, tôi xách chiếc Cub cũ đi phượt thử, vài trăm cây số cả đi lẫn về, cả ngày để ròn ruổi. Yên sau không có ai ngồi , trong ví chỉ đủ tiền xăng và ăn sáng, ba lô treo phía sau còn vài lon nước.
“Nếu không đủ tiền xăng thì cứ tiếp tục đi, nhịn đói chút cũng được”. Tôi nghĩ.
Hôm ấy Phan Thiết mưa tầm tã,. Tôi quên mang áo mưa theo, ven đường chỉ toàn resort không có chỗ trú, chỉ sợ điện thoại ngấm mưa sẽ hỏng. Nếu hỏng, tôi không còn có thể gọi cho ai nếu cần cứu trợ.
Đường về nhà còn xa đây quá.
Đó là lần đầu tiên tôi sợ cơn mưa mơ hồ của chính mình, sự liều lĩnh không giữ khoảng cách đã dần trở thành chuyện nguy hiểm mà mình không nắm rõ về thời gian, bao giờ nó sẽ đến và cách nó đến.
Như chú lạc đà đơn lẻ bị bão cát đánh bật, chuyến đi hôm ấy để tôi xác định lại ý nghĩa của dòng chảy có trong mình , giữa hư ảo và thực tế, niềm tin và sự chứng tỏ bản thân không có hồi kết. Những nhiệt huyết nóng bỏng chuyển dần thành lòng ham muốn an toàn.
Chúng ta cần biến cố để trưởng thành.
Để thôi tin tưởng rằng điều lớn lao kia cứ đi sẽ đến. Chấp nhận một điều gì đó đủ an bình cho tương lai tới, một căn nhà có cửa sổ sơn xanh, bao quanh là mảnh vườn bé nhỏ. Nuôi một bạn cún hay mèo làm bạn, ngắm bầu trời đỏ rực những đám mây mỗi cuối chiều.
Biến cố làm tôi hiểu mình như một hạt cát giữa sa mạc, ngẩng mắt lên là cao rộng trời xanh.
Khi ấy, đại dương cuốn trôi ta cùng những an lành.”
Đôi khi chúng ta bị mắc căn bệnh “sợ trưởng thành” chúng ta chỉ muốn an yên, sâu trong chúng ta là những đứa trẻ con lo sợ những biến cố của trưởng thành, sợ những tổn thương của trưởng thành sẽ xảy đến với chính mình. Dù sao , trưởng thành cũng là một mốc quan trọng trong cuộc đời mỗi người, hãy dũng cảm bước tiếp và đón nhận những hạnh phúc,những lúc cô đơn do trưởng thành mang lại.
TIẾNG VỌNG
“giờ đây, người ta giữ kết nối bằng “like” , bằng bình luận. Không phải bằng những kỉ niệm thời mình từng bình yên đến thế…”
“Ngày còn bé, hai chữ “thế giới ” chỉ thu gọn trong cái xóm nhỏ, với gia đình, đám bạn và hàng tá những mộng mơ. Chẳng cần điện thoại hay tin nhắn, đứa nào đứa nấy đều biết cách để gặp mặt đúng lúc, đúng chỗ. Trò vui không thiếu bao giờ, còn thêm cả những trò nghịch dại. Tình cảm vậy mà khăng khít, vậy mà bền chặt. Không có hứa hẹn, không có ngôn từ hoa mĩ. Lớn lên rồi, “thế giới” mở rộng hơn rất nhiều. Cái xóm nhỏ mất đi giá trị xưa, mà đám bạn, cũng theo năm tháng xa cách dần.
Cái đó gọi là lựa chọn. Người khác lại gọi đó là trưởng thành. Nhiều cái tên, chung quy cũng thu về một nghĩa – ai đó đã thay đổi rồi.
Mình không thể cứ ở mãi trong bầu trời ngày xưa ấy. Không thể chỉ sống với những mộng mơ chưa một lần hình thành. Khi mình lớn, “thế giới ” chẳng đơn giản như là viết một trang vở, ăn một trái xoài, hay gào khóc vì trận đòn mẹ đánh. Mà lòng người, đoi lúc còn khó đoán hơn cả một dãy số. Đâu đó mọc lên những cửa hàng, bán cho mình chiếc mặt nạ phòng thân. Không phải cứ vui thì sẽ cười, cứ đau thì sẽ khóc, không phải suy nghĩ nào cũng cần được nói ra . Bạn tặng mình viên kẹo, chưa biết mai sau sẽ đòi lại mình điều gì.
“Thế giới” của người lớn luôn kì lạ. Sắc lẹm và đầy những băn khoăn. Đôi lúc, mình thèm lắm một cái ôm và mùi cháy nắng trên đầu đứa bạn cũ.
Dường như mọi người quá khó khăn trong việc giao tiếp ngoài đời thực, nhưng lại điêu luyện khi trò chuyện trên những trang mạng ảo. Thời đại bây giờ, thứ làm con người ta ngày một xa cách không chỉ là mối lo trăm bề nữa, mạng ảo cũng đóng vai trò như một yếu tố quan trọng. Có người vì nó mà sống. Cũng có người vì nó mà chết. Chỉ đơn giản mình buông vài ba câu ngờ nghệch , đủ khiến ai đó phiền lòng. Vết thương ấy, đâu thể khép miệng vì mình kịp xóa những bình luận, những góp ý không mấy tốt đẹp. Nhìn nhau qua màn hình vô cảm, nhưng nỗi đau có khi lại thật .
Khi những dòng tin nhắn được gửi đi rất vội, cất đằng sau những biểu tượng hài hước kia la một khuôn mặt chẳng mấy chân thành. Ai đó để tâm trong từng câu chữ , từng lượt “like” , nhưng quên mất mà vô tâm phớt lờ một cái tên , một cuộc hẹn đã sớm quên đi rồi. Người ta giữ kết nối bằng “like” , bằng bình luận. Không phải bằng những kỉ niệm thời mình từng yên đến thế.
“Thế giới ” ép mình vào những cuộc đua, chỉ được lên xe và nhìn thẳng về phía trước. Mặc cho người bên cạnh có kêu gào, cuộc đua vẫn tiếp diễn và không hề có dấu hiệu dừng lại.
Nhưng mình mệt rồi. Mình cần được nghỉ.
Mình đứng đó, và mình chờ.
Chờ một cơn mưa đưa mình quay trở lại.
Về với nỗi vui ngày vừa cũ.”
Khi trẻ con, chúng ta kết nối với nhau thật đơn giản, chúng ta thấy nhớ nhau và sang chơi với nhau. Chúng ta biết cách để gặp gỡ và trò chuyện với nhau. Những càng lớn, mạng xã hội càng khiến chúng ta xa cách nhau, chúng ta dễ dàng “like ” chỉ để kết nối, khúc khích với những cuộc trò chuyện , giá tri “ảo”. Chúng ta dần xa cách với những tương tác “thật “, xa cách mọi người , không còn thích tương tác thật ngoài đời nữa. Đó chính là một trong những tác động của cách mạng 4.0 khiến chúng ta vô tình xa nhau…

CHUYỆN MƯA QUA
“Nhiều người may mắn vì có vợ con chờ bên mâm cơm lúc chiều tối, nhiều người hạnh phúc vì thương và được thương, không phải bận lòng nhớ đến ai…”
“Bằng một cách không vui nào đó, mưa to vẫn đổ ngang đầu phố thị. Ở trong này bật Rainy Song của Tomoya Naka, trùng hợp đến lạ cho cả hai phía. Mưa ầm ào va vào ô cửa, vỡ nhiều mảnh nhỏ khiến những cầu vồng con rơi rớt mãi.
Mà tưởng rằng hôm nay nắng phải đến. Hay nắng còn bận vương tóc người nên chưa đến kịp, vẫn ở bên ai kia sưởi ấm một thời thanh xuân rất đỗi thươg nhớ. Nơi đó người va vào nhau hàng ngày, trái tim mỏng tách chia đôi chia nhau một nửa, câu chuyện bẻ làm hai cho qua đêm dài.
Ngước mắt trông qua phía ban công . Gật gù nhẹ nhõm vì hôm rồi định mua vài chậu sen đá đặt làm cảnh , nếu xảy ra thật thì đến lúc này hẳn đã tan xác chết mất. Cái từ “Sen đá” nghe cũng vui tai, xen đủ cứng mềm trong đó.
Người nhà ngày trước cũng rất thích trồng cây. Những chậu mai cảnh , quất hay bonsai nhỏ. Có người anh bỏ việc đi làm nông nói rằng ai rồi cung nhớ một thuở xa xưa của con người, bản chất của chúng ta là nô nghịch và vui đùa, là trở về với thiên nhiên ngoài kia, những hàng cây và đất cát.
Nhưng biết đâu được nếu họ làm vậy chỉ để quên đi tất bật chậm nhanh trong một thành phố. Khi đèn đỏ còn rực màu và ai cũng bấm còi để được đi nhanh, thúc vào nỗi sợ để mà xô đẩy, chụp giật và kiếm chác.
Khi đó, chúng ta tương nhớ ngày tháng còn yên ấm bên gia đình . Nhiều người may mắn vì có vợ con chờ bên mâm cơm chiều lúc tối, nhiều người hạnh phúc vì thương và được thương, không phải bận lòng nhớ đến ai. Ở đấy không phải chạy nhanh, không phải chụp giật, không phải chờ. Ở đấy có ai ngồi trên chiếc bàn ăn nhỏ, dáng người khó quên, nàng đưa ta chén cơm trộn lẫn ký ức trong dó. Đêm ngủ rộn lên vì tiếng nói cười trong đầu, những môi hôn bạc như màu lá, rụng lúc xanh. Quàng tay qua ôm chẳng còn gì ngoài khoảng không để lại, gối chăn lấp đi cả.
Là hy vọng lấp đầy trái tim chúng ta.”
Thật tuyệt khi chúng ta biết tan làm có người ngồi chờ mình về ăn cơm, thật tuyệt nếu như chúng ta yêu và được yêu, thật tuyệt khi chúng ta đang hạnh phúc. Nếu bạn có được, hãy biết trân trọng những giây phút ấy.
GỬI GIÓ ĐÔI LỜI
“Có nỗi nhớ nào mang anh quay trở lại, em nguyện cả chân ái này trao đến anh suốt một đời.”
“Em từng đọc được ở đâu đó rằng , “Chia ly đau đớn nhất trên thế giới này, không phải là chúng ta yêu nhau rồi lại chia tay.Mà là anh không ở bên cạnh em, nhưng vẫn ở trong lòng em.”
Chẳng phải vì em quyến lụy, cũng chẳng phải vì em cố chấp giữ mãi hình bóng anh trong em . Mà vì, vốn dĩ anh đã ở đó từ lâu rồi, một phần của em đã là của anh, dù anh có lãng quên hay không , thì em vẫn cho là vậy.
Em luôn phải thừa nhận, là từng ngày từng tháng em luôn lặng lẽ xâu từng hạt nhớ, buộc từng niềm thươg và nghĩ về anh. Nghĩ về những ngày chúng ta có nhau ,em thấy mọi thứ sao thật vô lý. Từ cái cách mình gặp nhau, rồi xa nhau. Không một lý do nào cụ thể cả , anh và em, chúng ta chỉ ngầm hiểu mà chưa từng cất một lời nào. Chính vì thế, em luôn cảm thấy thật khó khăn với 2 từ hiện tại.
Liệu rằng, có phải mình đã sai ở một khoảnh khắc nào không? Và liệu, mình đã yếu đuối mà chùn chân trước xg sóng gió ngoai kia, khi chưa thực sự cố gắng , để rồi lầm lỡ không?
Anh à, em nhận ra mình vẫn còn thương anh nhiều lắm. Lồng ngực vẫ còn quặn thắt lai , khi vô tình lướt qua tấm hình anh. Đôi mi này vẫn còn nóng rực, khi những miền ký ức chợt mở ra, mỗi lần em nhớ về.
Khoảng thời gian qua, em luôn cho rằng, em sẽ quên được anh, chúng ta rồi sẽ quên đơcj nhau. Hay ít nhất em đã tự nhủ lòng , rồi chấp nhận cái gọi là duyên số mỏng manh mà người ta vẫn thường gọi. Nhưng tất cả chỉ là em đang tự lừa dối mình, em hèn nhát, né tránh sự thật rằng em cần anh trong cuộc đời này.
Anh à, chúng ta đã xa nhau được nửa vòng trái đất rồi, nửa vòng còn lại mình tìm nhau được không anh. Em không nghĩ phải đi hết môt vòng rồi mới về lại với nhau, em thấy không cần thiết. Vì bây giờ, trong em đã ngập tràn nỗi nhớ anh rồi, nhiều tới nỗi, mấy hôm em không ăn uống gì mà thấy lòng nặng trĩu.
Vậy nên,
“Về với em đi, rong chơi hết tháng ngày dài.
Mình em ôm nỗi nhớ mệt nhoài.
Chỉ có riêng em với em thôi.
Thì vẫn yêu anh, nguyện đến hết cuộc đời.
Dù ký ức ấy đã ngủ vùi, nhắn gió mây rằng em yêu anh…”
Nỗi nhớ da diết của một cô gái đã chia tay người yêu dù đã cách nhau nửa vòng trái đất, tim vẫn quặn thắt khi nhìn lướt qua hình ảnh của anh, là những dằn vặt, tiếc nuối, mong anh quay về… Cô không thể quên được anh mặc dù tưởng người đã đi, trà đã nguội nhưng thời gian chỉ làm khắc sâu thêm nỗi nhớ anh. Anh có biết chăng?…
SAY
“Em biết không, em đi rồi. Thứ thay thế trong anh , là những giọt men nồng , đã từng là ngọt ngào, giờ lại hóa đắng cay.”
“Em biết không, anh lai say rồi.
Từ hôm em đi trong chiều mưa tầm tã ấy, chuyện tình mình cũng như bong bóng vỡ tan. Anh từ dạo ấy ngày nào cũng say cả. Hôm say rượu, hôm say bia, hôm say những nỗi buồn còn chất chứa, uống quá nhiều để chẳng thế thoát nổi cảm giác đau thương.
Em biết không, ngày em rời xa, con phố kia cũng trở thành con sông lặng lẽ, đâu đâu anh cũng chỉ thấy toàn nước mắt ngập tràn. Có lẽ anh đã quá yếu đuối.Đáng ra, anh không nên thế, nhưng tiếc thay, anh đã đặt em vào lòng phố này. Em đi, cũng còn gì ở lại nữa đâu.
Anh đã nghĩ, cuộc đời này sẽ nhập vào cuộc đời em làm một, không điều gì có thể chia cắt được. Nhưng, tình yêu không thắng nổi số mệnh. Buộc ta phải dừn lại mà chưa kịp đặt chân lên cánh cổng thiên đường, gọi tên hạnh phúc bình yên.
Em biết không, em đi rồi . Thứ thay thế em trong anh, là những giọt men nồng, đã từng là ngọt ngào, giờ lại hóa đắng cay. Những đêm trong cơn say vạ vật, anh thấy mình nằm cạnh em, tay đan tay, hơi ấm thật nồng nàn. Để rồi khi tỉnh giấc, xung quanh anh chỉ còn lại sự lạnh lẽo, cô đơn.
giá mà em cảm nhận được hơi lạnh khi nơi này vắng em, em sẽ quay về cạnh anh.
Anh không biết anh muốn say, là để nhớ hay quên. Phải chăng là để nhớ rồi quên.”
Say để quên hay say để nhớ một người , chàng trai cũng không biết nữa. Khi cô ấy đi rồi, chàng chìm vào men say để khỏa lấp đi nỗi nhớ người yêu. Khi say mềm, chàng nhớ những ngày tháng mặn nồng mên nhau giữa hai người. Say lại tỉnh tỉnh lại say.
“Người đi một nửa hồn tôi mất
Một nửa hồn tôi bỗng dại khờ.”
Những tâm sự trữ tình, những nỗi đau thất tình, đơn phương, những nỗi buồn thế thái … sẽ được cô đọng đầy xúc động, chân thành trong một buổi chiều với cuốn sách, chén trà và nỗi buồn, trăn trở sẽ như đậm vị hơn. Mời bạn đón đọc
>> Đặt sách ngay tại: https://shorten.asia/GK5M6uNn
Đặt sách tại: https://shorten.asia/CQzpHdUf
Liên hệ công việc, đặt bài qua gmail: ngathanh2703@gmail.com
Hoặc facebook Nga Nguyễn
Hoặc Fanpage: https://www.facebook.com/reviewsachvamarketingonline
Review sách “Em”:Dù là EM hay ME, hãy thành thật với chính mình, với cảm xúc của bản thân
Review sách “Ngồi khóc trên cây”: Số phận đôi khi sẽ thử thách chúng ta theo những cách rất đặc biệt
Review sách “Hạnh phúc là”: 500 gợi ý để sống trọn từng giây
Review sách “Ý tưởng này là của chúng mình”: Quảng cáo vui lắm, rảnh vô làm chơi !
Review sách “Khởi Nghiệp Du Kích”: “Đập tan” nỗi sợ khởi nghiệp khi kinh nghiệm và nguồn vốn hạn hẹp