guyeenxanne tóc đỏ dưới chái nhà xanh

Review sách “Anne tóc đỏ dưới Chái Nhà Xanh: Cô bé Anne với trí tưởng tượng phong phú sẽ dẫn bạn đi tới một xứ sở nhiều bất ngờ

Anne – một cô bé ở trại trẻ mồ côi bất ngờ được gia đình Matthew nhận nuôi. Cô bé có nét hồn nhiên, mơ mộng và “nói liến thoắng ” này sẽ dẫn bạn đi hết từ trò vui này đến trò vui khác qua “Anne tóc đỏ dưới Chái Nhà Xanh ” của tác giả Montgomery

GẶP GỠ ANNE

Nhà Matthew chuẩn bị đón một đứa trẻ về dưới sự quan sát kỹ lưỡng không thể bỏ qua “bất cứ một chi tiết nào ” của bà Rachel – hàng xóm vợ chồng Matthew. Ông Matthew dự định sẽ đón một bé trai về , và hôm nay bà Marilla – vợ ông sẽ ở nhà chuẩn bị để đón đứa bé về để 2 ông bà chăm sóc cũng như nhờ cậy lúc tuổi già.

Khỏi phải nói, bà Rachel cho rằng đó là một ý tưởng điên rồ và có minh họa hàng loạt vụ án mà các gia đình khác cũng nhận nuôi một đứa trẻ. Tuy nhiên, với sự trầm tĩnh vốn có của mình, bà Marilla cho rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi và bà đừng quá lo lắng.

Theo chân ông Matthew đi đón đứa bé.

“Chuyến tàu 5h30 đã đến và đi nửa tiếng trước rồi,” viên trưởng ga nhanh nhảu đáp. “Nhưng có một hành khách được gửi lại cho ông đấy – một bé gái. Nó ngồi ở đống đá cuội ngoài kia kìa. Tôi đã bảo con bé vào phòng chờ nữ, nhưng nó lại trang trọng đáp rằng thích ngồi ngoài kia hơn. “Ở đó trí tưởng tượng có thể bay xa hơn” nó bảo thế Phải nói, con bé đặc biệt đấy.

“Tôi không chờ một con bé,”ông Matthew ngây người nói. “Tôi đến đón một bé trai mà. Thằng bé lẽ ra phải ở đây. Bà Alexander Spencer đem nó từ Nova Scotia về đây cho tôi.”

Ông trưởng ga huýt sáo.

“Chắc có lầm lẫn rồi, “ông bảo. “Bà Spencer đã xuống tàu với bé gái và giao nó cho tôi. Bảo rằng ông và em gái nhận nuôi con bé từ trại mồ côi và ông sẽ đón nó ngay. Tôi chỉ biết thế thôi – tôi chẳng giấu đứa trẻ mồ côi nào quanh đây cả.”

“Một đứa trẻ chừng 11 tuổi, mặc một chiếc váy rất ngắn, rất chật, rất xấu bằng vải pha len màu xám vàng. Con bé đội chiếc mũ thủy thủ nâu bạc màu, và bên dưới cái mũ là hai bím tóc đỏ rực rất dày buông dài sau lưng. Khuôn mặt nhỏ, trắng và gầy, lại còn nhiều tàn nhang; cái miệng rộng và đôi mắt cũng to không kém, nửa lấp lánh xanh lá, nửa xám đầy tâm trạng. “

Vừa mới gặp Matthew, con bé đã nói liến thoắng :

” Con đoán bác là bác Matthew Cuthbert của Chái Nhà Xanh? ” con bé nói bằng giọng dễ thương và trong trẻo khác thường. “Con rất vui được gặp bác. Con đã bắt đầu lo là bác sẽ không đến đón và con đã tưởng tượng ra những chuyện khiến bác không đến. Con đã quyết định là nếu tối nay mà bác vẫn không đến thì con sẽ theo đường mòn xuống chỗ cây anh đào dại lớn ở khúc quanh rồi trèo lên đó ngủ qua đêm. Con sẽ không sợ, và thật tuyệt nếu có thể ngủ trên cây anh đào dại nở trắng xóa dưới trăng. Bác nhỉ?…

Ông Matthew ngượng nghịu nắm bàn tay nhỏ bé lỏng lẻo trong tay mình, và chính giây phút đó ông đã quyết định phải làm gì. Ông không thể nói với đứa trẻ có đôi mắt lấp lánh này rằng đã có nhầm lẫn; ông sẽ chở con bé về nhà và để Marilla làm điều đó. Dù sao đi nữa cũng không thể để con bé lại Bright River , nhầm lẫn gì cũng mặc, mọi hỏi han giải thích có thể hoãn lại khi ông về Chái Nhà Xanh an toàn.”

Đó là một đứa trẻ ăn vận có phần tuềnh toàng, ít được ngó ngàng tới nhưng lại rất nhanh nhẹn, hiểu chuyện và biết thân biết phận. Khi nhìn thấy cô bé, ông Matthew đã động lòng và muốn đưa con bé về chứ không muốn con bé ở đây giữa nhà ga lạnh lẽo ban đêm này.

Trên đường đi, con bé nói liến thoắng và liên tục hỏi về nhưng cảnh vật trên đường khiến Matthew phần nào lại thêm có cảm tình với cô bé này

“Con chưa bao giờ thuộc về ai – không hẳn. Nhưng trại tế bần là tệ nhất. Con chỉ ở đó 4 tháng, nhưng vậy đã đủ lắm rồi. Con không nghĩ rằng bác từng là trẻ mồ côi trong trại tế bần, nên bác có lẽ không thể hiểu được nó thế nào đâu…

Nhưng trong đó có quá ít thứ để thả cho trí tưởng tượng bay bổng – chỉ có thể tưởng tượng về mấy bạn mồ côi khác thôi. “

Con bé huyên thuyên suốt cả một quãng đường cho đến khi về nhà, nào là Hồ Nước Lấp Lánh, nào là Đường Trắng Hân Hoan… những cái tên con bé tự nghĩ ra để đặt tên cho các con đường, hồ nước vốn chẳng có gì đặc biệt. Nhưng trong con mắt của một đứa trẻ mồ côi thiếu thốn cả vật chất lẫn tinh thần, những mơ mộng về một mái nhà cho nó. Con bé đang rất vui sướng khi cuối cùng cũng có nơi có chốn của riêng mình, và cả những người thân yêu nữa chứ.

Khi về nhà, bà Marilla đã ra đón , nhưng thay vì vui mfng bà lại thất vọng vì không có bé trai mà chỉ có bé gái. Hai người đã cãi nhau và họ quyết định sẽ mang cô bé đi vào ngày hôm sau.

Khỏi phải nói,Anne từ hi vọng và mong ước đã thất vọng khi họ chỉ muốn có bé trai mà không hề muốn cô bé, cô bé tủi thân khóc òa lên khi biết những mong ước của mình chưa kịp hình thành đã tan như bong bóng xà phòng . Liệu có phép màu nào đến với cô bé không?

Trên đường đi, Anne đã kể tất cả về cuộc đời của mình cho bà Marilla

“Con ước gì bà sống đủ lâu để con nhớ được mình từng có lần gọi mẹ. Con nghĩ sẽ thật ngọt ngào khi có thể gọi “mẹ” phải không bác? Cha con mất 4 ngày sau, cũng vì bệnh sốt. Vậy là con thành trẻ mồ côi, bà Thomas nói rằng mọi người không ai biết phải làm gì với con . Bác thấy đó, từ lúc ấy đã không ai cần con rồi. Có vẻ nhứ đó là số phận của con.”

Sau đó con bé còn được nhận nuôi, sau đó là đi trông trẻ, ở đợ … và cuối cùng họ tống con bé vào trai tế bần.

Một cuộc đời mới lớn lên đã trải qua nhiều đau khổ khi mất cả cha lẫn mẹ, phải đi làm khi mới tí tuổi đầu và chưa từng nhận được tình yêu thương, che chở.

Sau khi đưa con bé trở lại nhà bà Spencer, bà Marilla đã nhìn thấy một người đàn bà rất sắc sảo ở đó sẵn và chực chờ đưa con bé đi để làm giúp việc, một chút nghi ngờ khi nghe điều tiếng “không hay” từ bà ta. Cộng với những điều con bé đã chia sẻ suốt quãng đường đi đã khiến bà mủi lòng và quyết đưa con bé về và chịu trách nhiệm với cuộc đời con bé.

Khỏi phải nói, ông Matthew tuy không nói ra cũng cảm thấy rất vui khi Anne trở về.

Cuộc sống ba người sẽ diễn ra như thế nào?

CUỘC SỐNG MỚI CỦA ANNE

Trong một buổi đến thăm vợ chồng Matthew bà Rachel vừa nhìn thấy con bé đã thốt lên nó thật xấu xí với mớ tóc đỏ kì dị, gầy guộc…

Khỏi phải nói, Anne đã sốc như thế nào và đáp trả lại bà ta bằng những từ ngữ nặng nề nhất khi chê cô bé ngay từ lần đầu gặp mặt và khóc òa , chạy lên tầng nằm.

Vợ chồng Matthew hết sức sững sờ khi Anne lại phản ứng dữ dội như vậy. Bà Marilla đã bắt con bé phải đi xin lỗi nhưng con bé cho rằng mình không có lỗi, người lớn đã sai. Tuy nhiên, dưới sự thủ thỉ của Matthew, con bé cũng chịu đến nhà Rachel Lynde xin lỗi và còn được tặng một bó hoa đem về. Con bé đã quên sách chuyện xích mích trước đó, trẻ con dễ giận nhưng cũng dễ quên.

Thấm thoắt cũng đã đến lúc Anne phải đi học, tình cờ cô bé quen được một cô bạn hàng xóm dễ thương tên là Diana. Hai đứa đã dính lấy nhau suốt và thề sẽ là bạn thân của nhau suốt đời. Anne đã rất vui sướng khi từ nay đã có mái nhà che chở cũng như có một người bạn thân, cô bé giờ không còn cảm thấy đơn độc nữa.

“Ngày mai Diana và con sẽ xây một ngôi nhà đồ chơi trong rừng bạch dương của ông Wiliam Bell. Con có thể lấy mảnh sứ vỡ trong kệ gỗ được không ạ? Sinh nhật của Diana vào tháng Hai và của con vào tháng Ba. Bác có nghĩ đó là một sự trùng hợp rất kỳ lạ không? Diana sẽ cho con mượn 1 cuốn sách để đọc. Bạn ấy nói nó hay vô cùng và cực kỳ cuốn hút . Bạn ấy cũng sẽ chỉ cho con một chỗ sau rừng có hoa loa kèn gạo mọc. Bác có nghĩ là Diana có một đôi mắt hút hồn không? Con ước gì con cũng có đôi mắt hút hồn…Chúng con đồng ý sẽ gọi con suối bên dưới cây cầu gỗ là Bong Bóng Của Nữ Thần Rừng. Đó chẳng phải là một cái tên thanh nhã sao? “

Con bé đã tưởng tượng ra đủ chuyện, đặt tên cho cảnh vật xung quanh khi hai đứa đi chơi với nhau.

Và đến lần uống nước mâm xôi nhớ đời

” Khi Anne từ bếp trở ra, Diana đang uống cốc nước ép thứ hai đầy ặp ; do sự nài ép của Anne, con bé không chối uống ly thứ ba. Những cốc vại thật hậu hĩnh và nước ép mâm xôi quả thật rất ngon.

“Thứ ngon nhất mình từng uống.” Diana nói.

Bác Marilla là đầu bếp nổi tiếng. Bác ấy đang cố dạy mình nấu nướng nhưng mình đảm bảo với cậu, Diana , đó là một việc khó khăn đấy. Trong chuyện nấu nướng chẳng có chỗ nào cho trí tưởng tượng cả. Cậu chỉ cần làm theo công thức . Lần gần đây nhất khi làm bánh ngọt mình đã quên bỏ bột vào. Mình đang mải nghĩ đến những câu chuyện đáng yêu nhất về cậu và mình, Diana. Mình nghĩ cậu đang mắc bệnh đậu mùa ngặt nghèo và mọi người bỏ rơi cậu, nhưng mình vẫn liều mình ở lại bên cạnh chăm neieencho đến khi cậu khỏe lại ; rồi ình lây bệnh đậu mùa và chết, mình được chôn dưới gốc dương trong nghĩa địa và cậu trồng một bụi hồng bên mộ mình rồi dùng những giọt lệ của cậu để tưới cho nó ; và cậu không bao giờ, không bao giờ quên người bạn thiếu thời đã hy sinh bản thân vì cậu. Ôi, câu chuyện cảm động, Diana.”

Sau đó, do uống nhầm rượu mà tưởng là nước mâm xôi, Diana cảm thấy đau đầu, buồn ngủ. Khi về nhà, bà Barry đã phát hiện ra và trách mắng Diana dữ dội , sau đó cấm hai đứa chơi với nhau dù cho Anne và bà Marilla có giải thích đó chỉ là sự vô tình thế nào chăng nữa thì bà vẫn tin là Anne đã cố tình chuốc say con bé.

Hai đứa trẻ vô tội đã rất đau khổ khi không được chơi chung với nhau nữa và vẫn thư từ qua lại hỏi thăm và nói rằng nhớ nhau rất nhiều.

Một sự cố đã xảy ra khi gia đình bà Barry đi vắng, đứa em Diana trở bệnh nặng, may mà Anne với kinh nghiệm trông trẻ trước đó đã sơ cứu thành công cho đứa bé.

Cuối cùng , dưới ân cứu mạng của Anne đối với gia đình bà Barry, bà quyết định cho hai đứa được chơi trở lại với nhau cùng rất nhiều món quà, sự tiếp đãi lịch thiệp để trả ơn cho Anne đã giúp đỡ gia đình mình.

Anne đặc biệt có trí tưởng tượng phong phú, con bé còn tưởng tượng ra khu rừng ma ám. Bà Marilla không thể bắt con bé đi qua, một hôm có việc, bà bắt con bé phải đi qua khu rừng này bằng bất cớ giá nào.

“Con bé hối hận một cách cay đắng về cái quyền hạn mà nó đã trao cho trí tưởng tượng của mình. Những con quỷ lùn trong tưởng tượng của con bé núp trong từng khoảng tối xung quanh, vươn những bàn tay lạnh gái trơ xương chộp lấy cô gái bé nhỏ đang sợ chết khiếp vốn chính là người đã tạo ra chúng. Một mảnh vỏ bạch dương từ dưới thung lũng bay lên trên mặt đất nâu sậm của khu rừng làm con bé đứng tim. Tiếng chim rền rĩ của hai nhánh cây già cọ vào nhau làm mồ hôi chảy dòng trên trán nó. Bầy dơi trong bóng tối trên đầu là cánh của những sinh vật huyền bí. Khi tới cánh đồng của ông Wiliam Bell, con bé bèn chạy băng qua cứ như bị một binh đoàn áo trắng truy đuổi, còn lúc đến cửa bếp nhà Barry, nó thở không ra hơi đến nỗi khó khăn lắm mới nói chuyện mượn mẫu tạp dề.”

Thế đấy, trí tưởng tượng phong phú quá đôi khi cũng làm cô bé muốn rớt tim ra ngoài.

Thấm thoắt cũng đến dịp giáng sinh, Anne đã được bác Matthew bí mật đặt một chiếc váy có tay phồng tuyệt đẹp từ bà Lynde để làm quà cho cô bé. Khỏi phải nói, cô bé đã rất vui sướng và cảm kích trước món quà giáng sinh đầu tiên trong cuộc đời mình.

“Con muốn được ăn chiếc váy này bằng mắt hơn. Con rất mừng rằng tay áo phồng vẫn đang mốt. Con cảm thấy dường như sẽ không sao chịu đựng nổi nếu mình chưa kịp mặc váy tay bồng thì nó đã lỗi mốt rồi. Con chưa bao giờ thấy thật sự thỏa mãn , bác thấy đó. Bà Lynde thật đáng yêu vì đã tặng con dải ruy băng. Qủa là con cảm thấy mình phải trở nên ngoan ngoãn.”

ANNE TRƯỞNG THÀNH

Thời gian thấm thoắt trôi, Anne cũng đã lớn và sang tuổi 15, con bé học hành rất tiến bộ và chăm chỉ dưới sự chỉ dẫn của các thầy cô. Đặc biệt là cô Stacy,.

Cô bé đã có 1 suất nằm trong đội tuyển ôn thi vào trường Queen – ngôi trường danh giá mà rất nhiều người mơ ước.

Và theo đó, bà Marilla cũng có những cảm giác rất mơ hồ rằng bà sắp phải xa cô con gái cưng của mình.

“Em đang nghĩ đến Anne”, bà giải thích. “Nó đã trở thành một cô gái lớn vậy rồi… và mùa đông tới có lẽ nó sẽ xa chúng ta. Em sẽ nhớ nó khủng khiếp.”

“Con bé có thể về nhà thường xuyên mà.”ông Matthew an ủi, đối với ông Anne vẫn và sẽ mãi luôn là cô bé háo hức, bé bỏng mà ông đã đem từ Bright River về nhà vào buổi tối tháng Sáu bốn năm về trước. “Đến lúc đó một nhánh đường sắt sẽ được xây tới Carmody.

“Làm sao giống với việc lúc nào cũng có nó ở nhà”, bà Marilla thở dài não nề, kiên quyết tận hưởng nỗi buồn khó chịu đang tràn ngập này. “Thế đấy, đàn ông hiểu sao được những chuyện như thế chứ.”

Và Anne bé nhỏ đã không phụ công hai vợ chồng, cô trúng tuyển trường Queen với mức điểm cao nhất – thủ khoa.

Ngày cô đi nhập học cũng là ngày buồn khi hai vợ chồng phải xa đá con bé nhỏ đã nuôi nấng từ khi con bé còn ngây thơ hay mơ mộng, đãng trí đến khi ra dáng một thiếu nữ.

“Bác Marilla!” Anne ngồi xuống vạt váy ca rô của bà Marilla , ôm lấy khuôn mặt nhăn nheo của bà bằng cả hai tay, rồi dịu dàng nhìn thẳng vào mắt bà . “Con chẳng thay đổi chút nào – thật sự không. Con chỉ được tỉa tót và đâm cành vươn nhánh ra thôi. Con người thật sự của con – ngay lúc này đây – cũng vẫn như vậy. Cho dù con có đi bất cứ đâu hoặc bề ngoài của con có thay đổi như thế nào thì vẫn không có gì khác cả, từ tận đáy lòng con sẽ mãi mãi là Anne bé bỏng của bác, người sẽ yêu bác, yêu bác Matthew và Chái Nhà Xanh thân thương mỗi ngày một nhiều hơn và sâu  sắc hơn cho đến tận cuối đời.”

Và cuộc sống của cô bé khi vào trường Queen sẽ tiếp diễn ra sao, cô bé có đạt được mong ước, khát vọng của cuộc đời mình không? Hãy cùng đón đọc tác phẩm nhé.

Với lối văn miêu tả cảnh vật, so sánh nhân hóa cực kì phong phú, tác giả đã vẽ ra khung cảnh thiên nhiên Candada nói chung và vùng Chái Nhà Xanh trong câu chuyện nói riêng cực kỳ hấp dẫn, gợi cảm.

Trí tượng tượng phong phú, logic của nhân vật cũng là điểm hút người đọc vào với câu chuyện như một câu chuyện cổ tích giữa đời thường với cô bé Anna chắc chắn sẽ là một cuốn sách gối đầu giường dành cho các bạn trẻ, thiếu nhi.

>> Đặt sách ngay tại: https://shorten.asia/JNEdm3fW

Đặt sách tại TIKI: https://shorten.asia/Zsk5tUR9

Liên hệ công việc, đặt bài qua gmail: ngathanh2703@gmail.com

Hoặc facebook Nga Nguyễn

Hoặc Fanpage: https://www.facebook.com/reviewsachvamarketingonline

Review sách “Đường về nhà”: Hành trình dũng cảm,táo bạo của một cô gái nhỏ đạp hơn 3000 cây số từ Bắc Kinh về Hà Nội

Review sách “Chiến binh cầu vồng”: Giáo dục đã thắp sáng khát vọng, mong ước của những đứa trẻ nghèo đảo Belitong như thế nào?

Review sách “Lâu đài bay của Pháp sư Howl”:Liệu pháp sư Howl có hóa giải được lời nguyền đã biến Sophie thành một bà lão già nua, xấu xí

Review sách “Em”:Dù là EM hay ME, hãy thành thật với chính mình, với cảm xúc của bản thân

Review sách “Ngồi khóc trên cây”: Số phận đôi khi sẽ thử thách chúng ta theo những cách rất đặc biệt

Review sách “Trải nghiệm khách hàng xuất sắc” : “Gót chân Asin” của nhiều doanh nghiệp và những bí quyết chạm đến trái tim khách hàng bằng trải nghiệm

Review sách “Hạnh phúc là”: 500 gợi ý để sống trọn từng giây

Review sách “Ý tưởng này là của chúng mình”: Quảng cáo vui lắm, rảnh vô làm chơi !