“Ngày mà chúng ta thôi phán xét và không còn tìm mình trong sự phán xét của người khác là ngày chúng ta về nhà.” “Nhà” – Nguyễn Bảo Trung.
I
“Lúc ở đường 3/2 , trước mặt Du là một cặp vợ chồng già. Cụ ông khoảng hơn 70 tuổi , chạy xe rất từ tốn , thi thoảng quay lại nhìn cụ bà ngồi phía sau mỉm cười. Bất ngờ trên đường vang lên tiếng hụ còi inh ỏi của xe cấp cứu. Mọi người nhanh chóng cho xe tấp sát vào lề để nhường đường. Khi chiếc xe cấp cứu đã chạy qua, Du chợt thấy cụ ông đưa bàn tay ra phía sau sết chặt lấy tay cụ bà.
Phải chăng tiếng hụ còi xe cấp cứu đã nhắc nhở mọi người về tính vô thường của cuộc sống, có khi chớp mắt một cái là đã mất nhau vĩnh viễn? Tận tuổi này, hơn ai hết, cụ ông có lẽ đã rất hiểu, nên vội siết chặt lấy bàn tay người thương.
Hình ảnh đó làm Du nhớ đến bộ phim Sài Gòn, anh yêu em đã coi cũng khá lâu, có một câu thoại rằng “Ở Sài Gòn, lạc nhau là mất.”
Điều này có thể đung nếu xét ở một khía cạnh nào đó của cuộc sống, vì Sài Gòn rộng ớn và quá nhiều cám dỗ, nếu lòng ai không vững sẽ dễ dàng rẽ qua một ngã khác rồi lạc mất nhau.Nhưng cũng có rất nhiều người đã trải qua biết bao thăng trầm, đã hiểu được thế nào là mái nhà thế nào là mái ấm…họ sẽ đi thật chậm, nương vào nhau mà bước. Họ hiểu ai cũng có lỡ lầm, không trọn vẹn…vì thể họ biết giữ nhau bằng sự rộng lượng và bao dung.
Du vừa chạy xe vừa nghĩ ngợi thì trời đổ mưa . Cơn mưa trút nước tầm tã. Anh chẳng nhớ rõ trong 19 năm lên phố, bao nhiêu lần anh đi dạy kèm, bao nhiêu lần đến nhà bệnh nhân khám bệnh về, rồi bị chìm vào cơn mưa.
…
Reng …reng..Tiếng chuông điện thoại reo . Du nhấc máy:
-Alo, anh Châu hả?
-Ừ,anh đây. Tuần này chú ngồi phòng khám ngày nào cho anh một cuộc hẹn khám bệnh với, dạo gần đây anh thấy mình không ổn.
-Dạ, sáng thứ 4 anh he, hôm đó em ngồi phòng khám từ sáng đến chiều.
-Cảm ơn chú.
Du bước vào phòng. Anh cảm thấy thật ấm áp khi trên bàn có chai nước mẹ để sẵn. Anh thầm cảm ơn mẹ.Thật hạnh phúc mỗi đêm khi được trở về và biết có mẹ luôn ở đó.
Anh bật một bản nhạc và nằm xuống giường .Tiếng hát ca sỹ Khánh ly vang lên khắc khoải , ma mị “Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi, đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt .. Trăm năm vô biên chưa từng hội ngộ,chẳng biết nơi nao là chốn quê nhà…”
Khi đối mặt với sinh tử, với tuổi già chúng ta mới biết trân quý nhau, trân quý những tháng năm đã ở bên nhau. Hãy dịu dàng với nhau khi còn có thể để đến khi tóc đã phai màu, da đã đồi mồi có thể cười với nhau, không nuối tiếc gì về những tình cảm ta đã dành cho nhau.
ii
“Bộ ở Sài Gòn thiếu ngut lắm hả con , lần nào về nhà cũng lăn ra ngủ?
-Dạ không. Con vẫn ngủ đủ.
Du trả lời mẹ khi anh vừa thức giấc và còn đang dụi mắt cho tỉnh. Có lẽ chỉ khi trở về nhà và biết ba mẹ ở cạnh bên , người ta mới có cảm giác an toàn cùng với bình yên để mà ngủ say.
-Con thèm ăn gì, mẹ đi chợ nấu cho ăn?
-Dạ, ăn gì cũng được.
-Ăn cá linh nấu canh chua bông súng he?
-Đúng rồi, mẹ nhắc mới nhớ , con thèm món đó!
Hồi Du còn học cấp ba, gia đình anh rất nghèo, vào mùa nước nổi thể nào cả nhà cũng ăn cá linh suốt, vì lúc đó cá linh chỉ có 2 ngàn đồng 1 ký. Nhưng nhiều lúc để mua được cá linh, mẹ anh phải giặt đồ mướn muốn “gãy” cả đôi tay. Có bữa thấy mẹ cặm cụ với thau đồ dơ của người hàng xóm kế bên , Du chỉ biết nấp sau nhà khóc.
-Mẹ đi chợ tranh thủ về sớm he, đừng có nhiều chuyện với mấy bà bán cá khoe con tôi thế này, con tôi thế kia…Lần nào cũng cả tiếng đồng hồ.
-Thằng khỉ, cứ chọc mẹ hoài.
Hai mẹ con cùng cười, Du biết anh là niềm tự hào lớn nhất của mẹ.
Lúc trước anh hay trách mẹ đi chợ lâu nhưng có một lần bắt gặp mẹ tần ngần giữa chợ và rồi anh đã hiểu. Chỉ ngần ấy tiền mọn trong khi thứ gì giá cả cũng leo thang chót vót, chọn lựa thức nào cũng đã khó nghĩ. Thêm vào đó, ở nhà mỗi người một sở thích, chồng thì thích ăn thịt bò, hai đứa con gái thì thích ăn thịt heo, thằng con trai thì thích ăn đậu hủ. Làm sao nấu cho vừa lòng tất cả? Phải chăng mỗi sự lựa chọn của mẹ đã gửi gắm vào đó biết bao nhiêu yêu thương và tận tụy? Mẹ không có món nào mình thích,cứ thấy chồng con ăn khen ngon là mẹ nấu hoài món đó.Mẹ chưa bao giờ nghĩ về mình, dù là những điều nhỏ nhặt nhất.
Du hiện là bác sỹ đang công tác tại một trong những bệnh viện lớn nhất của thành phố vẫn hay được mời đi ăn tại những nhà hàng 5 sao nhưng không bao giờ anh tìm thấy được hương vị nào thơm ngon như món mẹ nấu.
Vì sao?
Vì những vị ngọt, vị mặn đó không phải đến từ cá từ thịt , từ đường từ muối mà đến từ những giọt mồ hôi. Những giọt mồ hôi lặng lẽ của mẹ.
-Bây giờ, cái gì cũng vội vã, con ạ. Vội vã cả nụ cười và dòng nước mắt, nhưng con hãy gắng sống cho thật đàng hoàng he. Chậm cũng được, miễn bình an….”
Tình yêu của người mẹ trong cả những bữa cơm mẹ nấu. Chúng ta từ thuở nhỏ tới lớn ai cũng thấy món của mẹ nấu là món ngon nhất trên đời. Không đơn thuần trong đó là gia vị, là thịt cá tươi ngon mà trong đó còn ẩn chứa cả tình thương, tình cảm gia đình mẹ chăm chút cho mỗi thành viên trong tổ ấm nhỏ của mình.
Dù là món cơm bình dân, thôn quê nhưng đó mãi là món ăn ngon nhất trên đời nâng bước mỗi con người trưởng thành hơn trên bước đường đời.
III
Châu và Vi lấy nhau đã nhiều năm , có với nhau một mặt con . Nhưng cuộc sống của họ không hạnh phúc. Lúc nào cũng là những cãi vã và mệt mỏi, oán hận.
2 người họ lấy nhau chỉ vì gia đình ép buộc, những dằn vặt, chịu đựng đã khiến họ mệt mỏi và quyết định giải thoát cho nhau.
Sau đó, tình cờ anh Châu phát hiện ra mình đã bị ung thư gan trong một lần đi khám, và bênh tình của anh chỉ còn sống bằng tháng. Anh đau khổ, tuyệt vọng và chỉ còn biết nhắn tin cho vợ mình , là Vi.
Cô vừa thoát khỏi cuộc hôn nhân không tình yêu, không cả những hạnh phúc. Cô với tâm trạng thù hận đối mặt với cuộc đời. Cô đi du lịch trong một tâm thế thù hận, trả thù chứ không phải với tâm thế xả hơi.
Sau khi đọc được tin nhắn của Châu, cô đã khóc trên máy bay. Và người đi cùng tình cờ lại là bác sỹ Du. Anh nói cô muốn khóc thì hãy cứ khóc đi, đừng giữ lại làm gì cho nặng lòng. Và cô đã khóc thật to sau những năm tháng giả vờ mạnh mẽ với cuộc đời, với gia đình mình.
Trong những ngày đi chơi đó bác sỹ đã trò chuyện với cô về gia đình, về cởi bỏ những nghi ngờ , giận hờn, về tận hưởng cuộc sống và về hạnh phúc. Cô cảm thấy bản thân trước đây thật nhỏ mọn, hay làm lớn chuyện vè khiến cuộc sống hôn nhân của mình tồi tệ hơn.
Sau này, khi đã biết tin . Cuộc sống của 2 vợ chồng đảo lộn. Họ bình tĩnh, ngồi xuống và tĩnh tâm hơn. Họ đã biết mình sai ở đâu, tại sao lúc sống với nhau không bao dung với nhau hơn để rồi hối hận.
Cô quyết định quay về để đến thăm anh, anh cũng đã thay đổi cách nhìn về cô, họ quyết định chăm sóc cho nhau những tháng năm còn lại.
Rồi, có phép nào xảy ra đối với anh không? Hãy cùng theo dõi tác phẩm.
Với những câu chuyện đời thường nhưng ẩn sâu trong đó là những suy tư, những bài học cuộc sống đầy ý nghĩa. Sau tất cả, chúng ta nhận ra gia đình là điều thiêng liêng nhất và bằng mọi giá phải giữ lấy hạnh phúc thiêng liêng ấy để không để mất nhau giữa cuộc đời.
Liên hệ công việc, đặt bài qua gmail: ngathanh2703@gmail.com
Hoặc facebook Nga Nguyễn
Hoặc Fanpage: https://www.facebook.com/reviewsachvamarketingonline
Review sách “Em”:Dù là EM hay ME, hãy thành thật với chính mình, với cảm xúc của bản thân
Review sách “Ngồi khóc trên cây”: Số phận đôi khi sẽ thử thách chúng ta theo những cách rất đặc biệt
Review sách “Hạnh phúc là”: 500 gợi ý để sống trọn từng giây
Review sách “Ý tưởng này là của chúng mình”: Quảng cáo vui lắm, rảnh vô làm chơi !