Liệu sau 20 năm trời đẵng đẵng cách xa, Elio và Oliver có tìm thấy nhau, tìm thấy tình yêu đích thực của cuộc đời mình lại một lần nữa không? Hãy để cuốn sách ” Tìm em nơi anh” – Andre Aciman trả lời câu hỏi đó nhé.
TEMPO
” Sao cau có vậy?
Toi nhìn em lên tàu ở ga Florence . Em mở cửa và , khi đã vào trong khoang tàu, nhìn quanh một vòng , ném chiếc ba lô vào chỗ ngồi còn trống cạnh tôi. Em cởi chiếc áo khoác da , đặt xuống quyển sách bìa mềm đang đọc dở, cất một chiếc hộp vuông màu trắng lên hộc hành lý rồi ngồi phịch xuống chỗ ngồi chéo với tôi, vẻ bồn chồn cáu kỉnh. Dáng vẻ ấy như thể em vừa cãi nhau nảy lửa vài phút trước khi rời đi và giận dỗi bởi những lời lẽ đắng cay mà chính em hoặc người kia thốt ra trước khi cúp máy. Chú cún của em, kẹp giữa hai mắt cá chân cùng một sợi dây buộc đỏ quấn quanh tay chủ , dường như cũng bồn chồn chẳng kém. “Buona, ngoan nào bé”, cuối cùng em lên tiếng, mong làm nó bình tĩnh , “buona , ngoan,” nó vẫn ngọ nguậy cố chui ra khỏi vòng kìm kẹp. Sự hiện diện của nó khiến tôi thấy phiền, và bất giác tôi khước từ chuyện bỏ chân xuống hoặc nhích ra để nhường chỗ cho nó. Nhưng em có vẻ chẳng bận tâm tới tôi hay cử chỉ từ chối ấy. Thay vì vậy, em lục tìm trong ba lô ra một chiếc túi nhựa mỏng, lấy ra 2 cái bánh nhỏ xíu hình xương cho chú cún , đặt lên lòng bàn tay và xem nó liếm hết.”Brava, giỏi lắm.” Con chó dịu xuống trong chốc lát , em hơi nhổm người lên để chỉnh áo . sửa thế ngồi 1 2 lần, rồi rơi vào một kiểu ngẩn ngơ buồn bã, nhìn chăm chăm ra khung cảnh Florence khi tàu bắt đầu rời khỏi Santa Maria Novella. Em vẫn giận, có lẽ trong vô thức, em lắc đầu, một lần, hai lần, rõ ràng đang rủa cái người khiến em bực tức trước khi đi. Trong thoáng chốc em mang vẻ tuyệt vọng đến cùng cực đến nỗi dù đang chú mục vào quyển sách trước mặt , tôi bắt gặp bản thân mình đang cố nghĩ ra điều gì đó để gợi chuyện, để giá có thể giúp dịu lại cơn bão đang chực chờ dâng trào trong cái góc nhỏ bé tít gần cuối toa này. Rồi tôi lại đổi ý….
….
và sau đó cô gái đã trả lời câu hỏi của anh tại sao cô cau có.
“Không, không phải công việc. Thăm cha tôi. Ông không khỏe.” Rồi , ngước mắt lên nhìn tôi:” Nên mới cau có, chắc vậy.”
“Nghiêm trọng không?”
“Tôi nghĩ là có.”
Tôi rất tiếc,” tôi bảo
Em chỉ nhún vai ” đời mà!”
Và rồi, đổi tông giọng “Thế còn ông? Công việc à hay đi thăm thú?”
Tôi cười bởi câu hỏi nhại và nói tôi được mời đến để làm buổi đọc sách cho sinh viên đại học. Nhưng tôi cũng ghé thăm con trai mình, nó sống ở Rome và sẽ đón tôi ở ga.
“Hẳn là một cậu bé ngoan.”
Tôi nhận ra em đang đùa. Nhưng tôi thích dáng vẻ thoải mái , không câu nệ, lướt từ rầu rĩ tới vui tươi của em, chắc em cũng nghĩ tôi như vậy. giọng điệu em ăn khớp với kiểu quần áo thoải mái : giày leo núi đã sờn, quần bò , không son phấn, chiếc áo ca rô đỏ phai màu, cúc cổ mở sâu, bên trong là áo phông đen. Nhưng dù vẻ ngoài cẩu thả, đôi mắt em xanh dưới hàng chân mày sẫm màu/ Em biết , tôi tự nhủ, em biết. Biết vì sao tôi đưa ra lời bình ngờ nghệch đến vậy về sự cau có của em. Chắc hẳn những gã trai lạ luôn cố tìm lấy cớ này cớ nọ để được trò chuyện cùng em. Có lẽ đây là lí do vì sao đi đâu em cũng khoác cái vẻ hằn học cảnh báo đừng có mà đong đưa.
Sau đó, học trò chuyện với nhau rất nhiều về thân thế, hoàn cảnh của nhau, cô thì có một người cha hơn 70 đang mắc bệnh và là nhiếp ảnh gia tự do, hầu như tuần nào cô cũng về thăm và nấu cho ông những món ngon, hai bố con rất hợp nhau và cô rất yêu bố mình nhưng cô lại luôn không mấy chắc chắn về điều đó khi được hỏi. Còn anh, vài tuần đến thăm con một lần, rất thích đi dạo cùng với con trai khi đến Rome, và thích đến những lễ vọng. Họ kể cho nhau nghe về mối quan hệ của nhau, anh thì đã ly dị vợ từ lâu, cô thì không thấy mặn mà gì với bạn trai mình cả thậm chí đã chia tay. Hai người xa lạ gặp nhau trên chuyến tàu mà tâm sự rất nhiều chuyện về nhau, cô nói anh còn khiến cô tâm sự nhiều hơn, nói nhiều hơn về mình hơn cả những cậu bạn trai cũ. Người ta thường nói, tâm sự với người lạ còn dễ dàng hơn tâm sự với người quen bởi vì họ không biết ta là ai, không sợ đánh giá và sẵn sàng nghe câu chuyện của chúng ta một cách chăm chút, ý nhị, trò chuyện xong ai sẽ đi đường nấy và không còn gặp lại nhau nữa.
Nói chuyện thật lâu, cô gái mời người đàn ông về nhà mình cùng với cha để nghỉ ngơi, vì đằng nào con của anh cũng đã thay đổi lịch trình diễn, anh cũng không hề bận gì. Chần chừ một lúc, dưới sự thuyết phục sắc sảo và cũng rất cố chấp của cô, anh ta đã theo cô về nhà thăm cha và đi chợ để chuẩn bị cho người cha bữa tối.
“Và sao hai người lại biết nhau?” ông hỏi , quay sang tôi.
“Thực ra thì , tôi cũng không thực sự biết cô ấy,” tôi đáp.” Chúng tôi vừa gặp nhau trên tàu hôm nay, chưa đầy 3h tước.”
Ông có vẻ lúng túng và vụng về cố che giấu cảm xúc ” Và thế…”
” Và thế là chẳng có gì, cha ạ. Ông ấy đã bị hủy hẹn với con trai và con thấy thương nên nghĩ rằng sẽ nấu một chút cá, cho ông ấy ăn một chút rau, có thể thêm vào ít rau diếp puntarelle còn trong tủ lạnh, và cho ông ấy về khách sạn vì ông chỉ mong đi ngủ và không dây dưa gì với cha con mình nữa.”
Ba chúng tôi cùng bật cười, “Con bé kiểu này đấy. Cứ như tôi phải chịu đựng một con nhím gai xù lông nhất thế gian ngay trước mặt mình.”
” Điều tuyệt vời nhất cha từng làm đấy ông lão ạ. Nhưng cha phải thấy mặt Sami khi ông ấy nhận ra mình bị cho leo cây.”
Nói chung, buổi gặp mặt của người đàn ông và gia đình Miranda diễn ra rất vui vẻ khi bố cô là một người khá dễ tính, hòa nhã còn cô thì luôn pha trò vui, thông minh và tếu táo. Điều đó đã khiến người đàn ông này rung động trước một cô gái vừa mới gặp trên tàu – cuộc gặp định mệnh đã kéo hai con người không quen biết lại với nhau thật dễ dàng và bất ngờ.
Và họ đã yêu nhau thật sự, say đắm và không thể tách rời nhau, anh thì biết cô là định mệnh của đời mình và muốn tâm sự hết tất cả những chuyện đã xảy ra đối với cô. Cô thì cũng vậy, say đắm và muốn dâng hiến hết tất cả cho anh. Nhưng nơi anh còn một chuyện, dù cố gắng thế nào anh vẫn lấn cấn một chuyện gì đó, một thứ gì đó chưa trọn vẹn, một nơi nào đó, một người nào đó. Cho đến khi họ gặp Elio – con trai của anh thì đã hiểu, anh đang giấu điều gì sâu thẳm trong anh.
CADENZA
” Cậu đang đỏ mặt,” anh nói
“Không, tôi không có.”
Anh nhìn tôi ngờ vực, thích thú từ bên kia bàn . ” Cậu chắc chứ?”
Tôi nghĩ một lúc rồi đành bỏ cuộc . ” Tôi cho là vậy, phải không?”
Tôi còn trẻ và ghét bị nhìn thấu dễ dàng, nhất là trong một thoáng yên lặng ngại ngùng với một người gần gấp đôi tuổi mình, nhưng tôi cũng đủ trưởng thành để thoải mái với việc đỏ mặt khi nói điều gì đó mà chính tôi còn lưỡng lự. Rồi tôi nhìn anh
“Ông cũng đỏ mặt,”, tôi nói
“Tôi biết”
Đây là chuyện của hai giờ sau.
Tôi gặp anh lúc nghỉ giải lao trong một buổi hòa nhac thính phong tại Nhà thờ Thánh U. bên hữu ngạn sống Seine. Ấy là một hôm Chủ Nhật đầu tháng 11, chưa se lạnh, nhưng cũng không còn ấm áp, một tối với nét thu tràn đến quá sớm và báo hiệu một tháng đông dài sắp về . Nhiều thính giả đã an vị tại chỗ ngồi và đeo găng tay; một vài người khác còn chưa kịp cởi bỏ mũ. ..
…
Rồi họ gặp nhau lại như một định mệnh nữa, Elio và người đàn ông xa lạ hơn gần gấp đôi tuổi cậu, ông đến buổi hòa nhạc vì cha mình và cậu đến vì công việc và họ cùng đến vì nhóm Florian. Họ đã có một buổi trò chuyện thú vị và hẹn Chủ Nhật sẽ gặp lại.
Lâu rồi , Elio còn chưa gặp được ai tâm đầu ý hợp như Michael và ông cũng vậy, lâu rồi chưa gặp được người trẻ tuổi, điển trai nào thu hút như cậu. Hai tâm hồn trống trải đã gặp được nhau như thế. Hai tâm hồn cô đơn, Michael thì đã ly hôn vợ, cậu con trai cũng không hề đoái hoài tới mình. Elio thì trải qua những mối quan hệ tạm bợ khiến chàng không còn mặn nồng với yêu đương.
” Khi chúng tôi bước vào thang máy kiểu Pháp nhỏ và chật hẹp đến nỗi cả hai phải ép sát với nhau, “giờ hãy ôm lấy tôi được chứ?” tôi hỏi. Anh đóng cửa thang máy lại và nhấn nút lên tầng của anh. Tôi lắng nghe những động cơ ồn ã bắt đầu kéo thang máy lên , rồi bất chợt anh không chỉ ghì lấy mà còn đặt hai bàn tay lên má tôi rồi hôn tôi thật âu yếm. Tôi nhắm mắt lại và hôn anh. Tôi đã ong chờ điều này quá lâu rồi. Tất cả những gì tôi nhớ là lắng nghe tiếng thang máy nặng nề và chới với kéo lên tầng trên trong khi tôi thầm mong mỏi rằng âm thanh ấy vĩnh viễn không dứt và thang máy này cứ đi tiếp mãi mãi. “
Và họ lại yêu nhau, những trái tim cô đơn lại sưởi ẩm cho nhau và cảm xúc lại bùng lên một lần nữa, nồng nhiệt và chân thành. Anh chín chắn, trưởng thành, đã chịu nhiều thương tổn, chàng thì điển trai nhưng khuôn mặt lãng tử vẫn xen những nét buồn rất gợi cảm, khiến người khác muốn chở che, bảo vệ.
Anh hẹn cậu về thăm nhà anh chiều Thứ Bảy tại một vùng quê , một tòa nhà đồ sộ, già cỗi, và gắn bó suốt thời thơ ấu cùng anh. Ngôi nhà rộng lớn hình chữ L được thiết kế rất có gu, tinh tế. Anh luôn yêu thương cha mình và cha hay đồng thuận một cách rất lặng lẽ đối với những trò nghịch ngợm của anh. Và anh luôn nghĩ rằng cha mình không mất, ông chỉ vắng mặt hay đi đâu đó thôi, nên đối với anh, ông vẫn tồn tại.
Ông rất thích dương cầm nhưng vì một lí do nào đó, bố của Michael đã dừng lại và làm một nghề khác. Và họ tìm được một bản nhạc của người đàn ông tên Leon, cậu và Michael đa lục tìm và muốn biết ông ấy là ai và tại sao bố của Michael lại giữ gìn bản nhạc của ông ta kỹ đến vậy.Đây là một chương rất hay, bạn nên tìm đọc để thấy sự ly kì của cuộc tìm kiếm cũng như bí mật cảm động nơi ông – bố của Michael.
Dù họ rất yêu nhau , nhưng sâu thẳm trong Michael ” Điều duy nhất tôi muốn trong cuộc đời này dành cho em là tìm được hạnh phúc. Còn lại thì…”Anh không thể nói hết câu. Anh lắc đầu ngụ ý rằng những điều còn lại chẳng quan trọng nữa.”
Phải rất khó khă, rất tinh tế và cao thượng mới nhận ra trong Elio luôn là hình bóng người đàn ông đầu tiên trong cuộc đời của caauk mà Elio không thể xóa nhà, không thể thay thế được và Michael luôn mong cậu tìm được hạnh phúc và tìm lại người đàn ông đã cách xa cậu gần 20 năm trời.
“Em đây, em sẽ nói.
Anh đã đánh thức em sao?
Đúng vậy.
Em phiền không?
Không.
Em có đang một mình không?
Quan trọng sao? Nhưng có.
Em sẽ bảo mình đã thay đổi. Nhưng không hề.
Anh vẫn chạy.
Và anh uống nhiều hơn.
Cũng vậy.
Nhưng ngủ rất ít.
Cũng vậy.
Lo lắng và một chút muôn phiền.
Cũng vậy, cũng vậy.
Anh sẽ quay lại, phải không?
Sao em biết?
Em luôn biết, Elio ạ.
Khi nào? Elio hỏi?
Vài tuầ tới.
Em muốn anh tới.
Em nghĩ vậy à?
Em biết vậy.
Anh sẽ không tới con đường giữa hàng cây như dự tính. Thay vì vậy, chuyến bay sẽ đáp tại Nice.
Vậy em sẽ tới đón anh bằng xe. Lúc ấy sẽ là xế trưa. giông như lần đầu tiên.
Em còn nhớ.
Em nhớ.
Và anh muốn gặp thằng bé.
Em đã noi với anh tên của nó chưa? Cha em đã đặt theo tên anh. Oliver. Ông ấy không bao giờ quên anh.”
Và bạn đoán xem, tấm chân tình day dứt khôn nguôi này liệu sẽ về bên nhau một lần nữa và có một cái kết đẹp chứ?
Sự tinh tế, sự tự nhiên hòa quyện giữa Pháp, Rome và câu chuyện tình đẹp như mơ giữa nhiều tuyến nhân vật chắc chắn sẽ lam bạn thỏa mong ước, niềm khát khao với chuyện tình Oliver và Elio đầy tuy đẹp nhưng đầy tiếc nuối của phần trước. Cả cuốn sách như một bản nhạc lúc lên bổng lúc xuống trầm lúc du dương, êm ả, lúc nồng nhiệt cộng với những mối tình đẹp như mơ chắc chắn sẽ là người bạn thân thiết cho cuối tuần nhẹ nhàng trôi qua êm ả.
>> Đặt mua sách tại: https://shorten.asia/UvDuQzjN
Mua sách tại TIKI: https://shorten.asia/FQe1DuwQ
Liên hệ đặt bài/ xem portfolio qua gmail: ngathanh2703@gmail.com
Hoặc facebook Nga Nguyễn: https://www.facebook.com/nganga59
Hoặc Fanpage: https://www.facebook.com/reviewsachvamarketingonline
Bài viết liên quan
Review sách “Thương” : Thương hoài ngàn năm
Review sách “Bạn đắt giá bao nhiêu?” : Mỗi cô gái hãy trở thành phiên-bản-chính-mình-yêu-thích-nhất
Review sách “Ngồi khóc trên cây”: Số phận đôi khi sẽ thử thách chúng ta theo những cách rất đặc biệt
Review sách “Hạnh phúc là”: 500 gợi ý để sống trọn từng giây
Review sách “Cuộc sống rất giống cuộc đời”: Cười từ nhà ra phố với những mẩu chuyện vui hết cỡ
Review sách “Đừng nhạt nữa!” : Cuốn sách hài hước, đánh bay cơn “nhạt” từ Fanpage mặn mòi Ngoa
Blog review sách hay – Review sách và Cung cấp các kiến thức về Marketing