Bố con cá gai - cho chang -min - review sách 2021

Review sách “Bố con cá gai” Hành trình giành lại sự sống và tình thương cao cả của người cha đối với đứa con bé bỏng của mình

Căn bệnh “máu trắng” đã đe dọa cướp đi người con trai yêu dấu của mình nhưng liệu bằng tình thương sự hi sinh cao cả người cha có thể giành lấy mạng sống cho con từ tay tử thần hay không? Qúa trình chiến đấu gian khổ, không ngừng nghỉ đó sẽ được tái hiện trong cuốn sách nổi tiếng vô cùng cảm động “Bố con cá gai” do tác giả ” Cho Chang -in chắp bút.

BẦU TRỜI

” Bố thật là một tên ngốc.

Lúc này tôi đang ngắm nhìn ông bố ngốc của tôi.

Ngoài khung cửa sổ, mưa đang rơi. Tí tách tí tách . Mưa rơi từ sáng. Và bây giờ là buổi tối rồi.

Bố đang ngồi trên chiếc ghế gỗ ở sân sau của khu phòng bệnh trẻ em. Chiếc ghế ướt đẫm nước mưa. Có lẽ bố cũng ướt hết như chiếc ghế vậy.

Bố không có ô. Ô thì có thể mua ở tiệm tạp hóa lúc nào cũng được, vậy mà bố lại để ướt mưa làm tôi thấy thật buồn. Tại sao cứ mưa mãi mà chẳng chịu tạnh nhỉ?

Vào những ngày mưa , thậm chí đến cả cửa sổ bố cũng không cho tôi mở ra. Bố cứ lo tôi sẽ bị cảm. Nhưng bố thì lại dầm mưa ướt nhẹp thế kia. Nếu hỏi lý do thì chắc chắn bố sẽ nói như thế này , chắc như bắp luôn:

” Vì bố là người lớn, còn Daum là em bé mà”

Tôi gật đầu ngay tắp lự. Nhuwg không phải tôi ngốc đến mức có thể bị lừa bởi câu nói của bố đâu. Có lý do nào mà giọt nước mưa lại như tên lửa, chỉ nhắm vào mỗi trẻ con thôi chứ.

Tôi biết hết,. Về rất nhiều chuyện xảy ra trên thế gian này.

Tháng sau là kỳ nghỉ hè năm lớp Ba , nhưng tính từ sau khi trở thành học sinh tiểu học , gộp tất cả những ngày đến trường của tôi lại , có lẽ cũng không được nổi 6 tháng. Nhưng mọi người đều nói rằng tôi thông minh , đến độ có thể tự mình giải toán của cấc anh lớp Sáu mà chẳng cần ai giúp.

Tôi bị bệnh máu trắng .

Bố chưa bao giờ nói cho tôi biết tôi mắc bệnh gì . Sau này có lẽ cũng vậy.

Trong phòng bệnh của tôi chỉ toàn các bệnh nhân mắc bệnh máu trắng, hoặc bệnh nhân ung thư bạch cầu – anh em với bệnh máu trắng. Nên dù không muốn biết thì dần dần tôi cũng tự nhận ra thôi. Máu trắng là một căn bệnh kinh khủng biết bao.”

Đúng rồi, đó là một cậu bé mới gần 10 tuổi đã và đang chịu nỗi đau khủng khiếp do căn bệnh máu trắng hành hạ suốt 2 năm trời nằm viện. Căn bệnh quái ác ngoài khiến cậu bé mỗi lần bị chọc dò tủy sống đau như chết đi sống lại còn khiến cậu không muốn sống nữa phải thốt lên ” Bác sĩ ơi, phải đau thêm bao nhiêu lần nữa thì mới chết được ạ?” . Một đứa bé còn nhỏ vậy mà đã phải quen với mùi bệnh viện, mùi tiêm truyền, mùi thuốc khử trùng rồi mỗi cơn đau khi bệnh tật hành hạ đó khiến ai mà không đau lòng, nhất là đối với người bố đang phải chứng kiến con mình đau đớn từng ngày.

Anh từng nghĩ rằng cách khiến con mình không đau nữa là ra đi trong thanh thản chứ không phải kéo nó vào cuộc chiến không có hồi kết này, để con không còn đau đớn nữa.

Phòng của Daum cũng có một đứa trẻ cũng bị bệnh máu trắng là Seong Ho , tầm tuổi của Daum cũng mắc phải căn bệnh quái ác này. Và như một lẽ ngẫu nhiên, mẹ Seong Ho và anh cũng có một mối đồng cảm với nhau khi cùng cảnh phải chăm sóc những đứa trẻ đó. Hai người lặng lẽ , đau khổ nhưg rồi họ cũng động viên nhau , không được dừng lại trong cuộc chiến giành lại sự sống cho những đứa con của mình.

Công việc của anh cũng khá bấp bênh, anh vừa làm công việc biên dịch chính vừa dịch bán thời gian. Nhưng do tác động của khủng hoảng tài chính, anh đành chuyển sang biên dịch toàn thời gian. May mà có cô bạn Jin Hee cũng là người thầm cảm mến anh từ lâu đã giới thiệu cho anh việc viết tự truyện để anh có thể kiếm thêm thu nhập trả tiền viện phí cho con anh. Tuy nhiên, do không được lòng khách hàng, không phóng đại những sự kiện trong đời ông ta lên nên anh viết rất chăm chỉ nhưng cũng chỉ nhận 10% tiền đặt cọc ban đầu mà không được trả số tiền còn lại.

Anh trong tình thế đó lại được thông báo còn phương pháp ghép tủy cho con là phương pháp duy nhất giúp đứa con có thể sống tiếp và điều quan trọng là tìm được tủy tương thích để ghép cho con. Anh đã vin vào niềm hi vọng nhỏ nhoi đó để ráng kiếm tiền, vay mượn từ bạn bè và đang đắn đo giữa công việc viết thơ để xuất bản. Nhưng ngay phút giây sau này, anh nhận được tin từ trưởng khoa Min là không tìm thấy tủy tương thích, sau một quãng thời gian suy nghĩ đủ lâu và không muốn con mình có những ngày tháng cuối cùng khổ sở đau đớn tại bệnh viện nữa, anh nói dối con là đã khỏi bệnh và hai cha con xuất viện với chiếc xe cũ để anh cho con sống nốt quãng đời còn lại trong tuổi thơ, kí ức đẹp nhất mà không còn là cuộc sống khổ sở, đau đớn triền miên cùng không khí bệnh viện nặng nề nữa.

Trong quá trình thu xếp rời khỏi bệnh viện, anh đã biết tin vợ anh trở về từ Pháp cùng chồng cô ấy. Anh đã mang hoa đến chúc mừng và kèm mong muốn của mình, muốn Daum gặp mẹ. Nhưng đáp lại sự quan tâm đó là sự lạnh lùng, ghét bỏ mà chỉ hỏi Daum muốn gặp cô ta à? Anh đã cùng con chờ 4 ngày nhưng cô ta đã không tới, hai bố con bắt đầu cuộc hành trình mà Daum chưa được khám phá bao giờ.

” Chuyến du lịch này chỉ là hình thức ngụy trang mà thôi. Một sự ra đi trong lặng lẽ.

Nhưng ngồi ở ghế phụ kế bên, đứa trẻ đang say sưa ngắm nhìn thế giới bên ngoài cửa xe với vẻ phấn khích. Đối với một đứa trẻ suốt bao lâu nay chỉ loanh quanh trong bệnh viện thì đó là một thế giới tươi đẹp đến chói lòa. Nó không ngừng reo hò trầm trồ rồi hỏi hết cái này đến cái kia. Anh vừa trả lời một cách tỉ mỉ, vừa ngỡ ngàng vì chính sự bình thản của mình.

Cuối cùng người vợ đã không đến.

Anh đưa cho đứa trẻ 10,000 won và nói Daum có thể chọn bất cứ thứ gì nó thích . Ngay cả việc mua bán bình thường cũng trở thành điều kì diệu khiến Daum rất cảm kích. Anh nói thằng bé có thể mua bất cứ thứ gì , nhưng thằng bé cứ đắn đo mãi , anh lại trách bản thân mình vì người bố nghèo này mà con trai mình cứ phải đắn đo không dám mua sắm mà không phải nghĩ đến giá tiền.

Quãng thời gian này thực sự đáng quý đối với Daum và rõ ràng cậu biết ơn bố vì đã cho cậu bé những trải nghiệm đáng giá nhất , dành cho cậu những năm tháng sống đúng với tuổi thơ của một đứa trẻ bình thường yên bình nhất.

“Có lần tôi từng hỏi bố. Rằng sau này bố thích tôi trở thành gì. Bố đã cười thật tươi rồi trả lời. Rằng bố mong tôi sẽ hạnh phúc. Vì thế nên dù tôi có trở thành gì đi chăng nữa , chỉ cần tôi hạnh phúc là bố vui rồi.

Hạnh phúc là gì nhỉ? Bố đã nói thế này này.

” Đó là có thể sống cùng với người mình yêu thương , và có thể làm bất cứ điều gì vì người mà mình yêu thương.”

Hình như trong suy nghĩ của bố, hạnh phúc chính là tình yêu. Nếu mà đúng như lời bố nói thì tôi đã hạnh phúc rồi. Vì tôi đang được ở bên cạnh bố – người mà tôi yêu thương nhất trên thế gian này.”

Trong hình bóng bố, con là người bố yêu thương nhất, trong tâm trí của con, bố cũng là người mà con yêu thương nhất. Chỉ cần có nhau , chỉ cần được đi cùng nhau, đó chính là hạnh phúc, bố nhỉ, một niềm hạnh phúc hết sức dễ thương phải không?

Bố còn mua cho Daum những thứ như bộ truyện trang Bảy viên ngọc rồng, đồ chơi… cực kì hào phóng. Bố dặn mỗi ngày chỉ đọc 1 quyển truyện thôi nhé.

Đi thăm thú nhiều nơi, cuối cùng họ dừng lại ở Sarakgol, Jeongseon và gặp một ông cụ tốt bụng., ông cụ đã cho hai cha con ở nhờ nhà ông, ở đây không khí trong lành , tươi mát và có lẽ chính là mảnh đất nghỉ ngơi cuối cùng được chuẩn bị dành cho họ.

Ông cụ kể mình đã bị bệnh nan y, đến đây để sống những ngày tháng cuối cùng, nhưng sau khi gạo đã hết , tiền hết mà vẫn chưa ra đi, ông đã ăn đến cả những cây nấm, hoa quả xung quanh. Ông được người dân Sarakgol cho thêm ông lương thực như hạt kê, khoai tây. Một người bán thảo dược nói độc xà là tốt nhất cho bệnh phổi nên ông đã nấu súp rắn để ăn .

Dần dần, cơ thể ông hồi phục từ một ông lão yếu ớt, chờ chết đến hồi phục bất ngờ, ông đã sống tại đây được mấy chục năm rồi chỉ với 40% chức năng của phổi, có thể theo người đi hái lá thuốc.

Trong bữa cơm sau, ông chỉ lấy nấm tùng và nấm đông cô xào lên với ít tương ớt mà đứa trẻ ăn hết veo 1 bát cơm và xin thêm bát nữa trong niềm ngỡ ngàng, sung sướng của người bố. Daum còn học được trò chơi khắc gỗ và cậu bé thực sự có tài năng trong việc này, cậu khắc rất đẹp.

Ông cụ còn nhặt được những mảnh xương hươu cho đứa bé uống và xương cốt nó đã cứng cáp trở lại, không còn thấy cảnh bố phải bóp chân tay cho con mỗi ngày nữa. Ngoài ra, đứa trẻ cũng phải uống thêm canh rắn để bồi bổ sức khỏe . Sức khỏe Daum đã cải thiện đáng kể trong vòng 1 tháng , khuôn mặt hồng hào, có da có thịt, không còn tiêu hảy, nôn mửa như trước nữa…

TRĂNG BAN NGÀY

Mọi chuyện tưởng chừng như đã ổn cho đến một hôm đứa trẻ có nhưng biểu hiện bất thường : đứa trẻ không ăn được hết cháo, kêu đau đầu, vừa ăn xong đã đi ngủ luôn. Trán bé nóng ran, anh sờ vào dái tai hạch bạch huyết đã sưng lên Anh sợ hãi vội vàng bế con ngay đến bệnh viện cấp cứu Jeong Seon gần đấy.

Đứa bé đã bị xuất huyết võng mạc,tạm thời không nhìn thấy gì, tạm thời mất đi khả năng ngôn ngữ, chỉ số bạch huyết cầu ác tính tương đối cao. Trong cơ tuyệt vọng, anh nghĩ sẽ về lại Seoul để đưa con vào viện, anh gọi cho Yeo Jin Hee và cô đã tới, báo tin rằng mẹ Daum đã gọi cho cô và hỏi thăm về anh. Cô sau khi bàn bạc cùng anh đã gọi điện thoại thông báo nơi Daum đang nằm viện.

Sau khi gọi điện, mẹ Daum tới và gay gắt trách anh muốn Daum chết phải không? Rằng Daum không chỉ thuộc quyền sở hữu của riêng mình anh và muốn ra tòa để tranh quyền nuôi dạy con. Đồng thời cô ta đã thông báo có tủy thích hợp để ghép cho Daum, vậy là cậu bé lại được đưa về Seoul với niềm hy vọng lần ghép tủy này sẽ thành công và anh sẽ cứu được bé.

Anh được biết viện phí lên đến 40 triệu won và bệnh viện giục anh đóng viện phí liên tục. Anh đã phải đồng ý với giám đốc Hong là viết một tập thơ để xuất bản với giá 10 triệu won mà mãi ông ta chưa chịu thanh toán ngay. Sau đó, được trưởng phòng Song cũng là hậu bối mách có một bên buôn bán nội tạng sẽ trả giá cao nếu anh có thể bán một bên thận hoặc giác mạc để anh có thể trả tiền viện phí cho con. Anh đã không ngần ngại từ chối và muốn dành cả mạng sống này cho đứa con của mình, mất một bên thận có đáng gì khi tình yêu của anh đối với người con là vô bờ bến, sẵn sàng hi sinh vì con.

Tuy nhiên sau khi khám tổng quát, xét nghiệm, bác sĩ đã phát hiện ra anh đã bị ung thư gan giai đoạn cuối và phải nhập viện ngay và điều đó ảnh hưởng đến chức năng của thận cũng bị kém đi. giữa lúc nước sôi lửa bỏng như vậy mà anh lại mắc bệnh, mà chỉ còn tiên lượng sống được khoảng 6 tháng nữa mà niềm hi vọng duy nhất là bán thận để con được chạy chữa dường như đã khép lại. Liệu số phận của anh sẽ ra sao, và người con có được anh cứu sống không? Mời các bạn đón đọc tác phẩm.

Với tình yêu thương bất diệt dành cho người con trai, tác phẩm là bản anh hùng ca ca ngơi người anh hùng không áo choàng. “Người bố” với tình yêu bao la, lòng hi sinh tất cả vì đứa con thân yêu, người bố vĩ đại đó dù bị hiểu nhầm, bị chởi rủa, vượt lên tất cả chỉ với mong ước cứu sống người con trai thân yêu nhất, mong cho con được bình an,, quyết dành mạng sống cho con từ tay tử thần. Một cuốn sách rất cảm động , giọng kể nhẹ nhàng, đầy sâu lắng sẽ là món quà dành cho những người thân trong gia đình bạn để gắn kết tình cảm người thân trong gia đình cũng như tình yêu bao la, trời bể của cha mẹ dành cho những đứa con bé bỏng, thân thương của mình.

>>Đặt sách tại TIKI: https://shorten.asia/4PMFq8Wh

Đặt sách tại: https://shorten.asia/T529Sgfn

-Nga Nguyễn-

Liên hệ đặt bài/ xem portfolio qua gmail: ngathanh2703@gmail.com

Hoặc facebook Nga Nguyễn: https://www.facebook.com/nganga59

Hoặc Fanpage: https://www.facebook.com/reviewsachvamarketingonline

Bài viết liên quan

Review sách ” Chuyện nhỏ Sài Gòn bao nhớ” : Sài Gòn ơi sao mà thương đến thế!

Review sách ” Những ngày ấu thơ” ” Là tuổi thơ mà sao cơ cực, nghiệt ngã đến thế

Review sách “Tìm em nơi anh”: Bởi vì ở đó luôn là anh

Review sách “Thương” : Thương hoài ngàn năm

Review sách “Yêu anh đậm sâu, yêu em dài lâu”: Bật mí những bí mật “khó nói” với nửa kia về tâm sinh lý của đàn ông – phụ nữ

Review sách “Đừng chỉ đẹp mà không hiểu chuyện”: Khi một cô gái học được sự khéo léo, bản lĩnh trong cuốn sách này. Còn điều gì có thể ngăn cản cô ấy thành công, hạnh phúc?

Review sách “Ếch ộp -tuyển tập truyện siêu ngắn: Những tâm sự “thầm kín”siêu hài hước mà mấy đứa con trai không bao giờ muốn bạn biết

Review sách “Bạn đắt giá bao nhiêu?” : Mỗi cô gái hãy trở thành phiên-bản-chính-mình-yêu-thích-nhất

Review sách “Đường về nhà”: Hành trình dũng cảm,táo bạo của một cô gái nhỏ đạp hơn 3000 cây số từ Bắc Kinh về Hà Nội

Review sách “Chiến binh cầu vồng”: Giáo dục đã thắp sáng khát vọng, mong ước của những đứa trẻ nghèo đảo Belitong như thế nào?

Review sách “Ngồi khóc trên cây”: Số phận đôi khi sẽ thử thách chúng ta theo những cách rất đặc biệt

Review sách “Hạnh phúc là”: 500 gợi ý để sống trọn từng giây

Review sách “Bàn có năm chỗ ngồi”: Tình bạn trong sáng hồn nhiên những năm tháng tuổi học trò tươi đẹp

Review sách “Cuộc sống rất giống cuộc đời”: Cười từ nhà ra phố với những mẩu chuyện vui hết cỡ

Review sách “Đừng nhạt nữa!” : Cuốn sách hài hước, đánh bay cơn “nhạt” từ Fanpage mặn mòi Ngoa

Blog review sách hay – Review sách và Cung cấp các kiến thức về Marketing